Thấy không có moi ra được tình báo gì, Liễu Diệu trực tiếp bẻ gãy cổ bọn hắn ném sang một bên:
- Tiếp tục lên đường!
Chút phong ba nhỏ ấy thực không đáng bọn họ hao tâm tốn sức quá nhiều.
Đợi đội ngũ tiếp tục lên đường, Tang Hoằng hỏi:
- Thiên nhi, ngươi từ trong sự kiện này nhìn ra cái gì?
- Nhìn ra Hắc Phong Trại không biết tự lượng sức mình?
Tang Thiên đáp, nói đến hắn còn cùng Hắc Phong Trại quan hệ rất nhiều, đáng tiếc Trần Huyền vừa chết, bọn gia hỏa này liền thành ô hợp, lực chiến đấu thoái hóa lợi hại.
Tang Hoằng lắc đầu, hạ giọng nói:
- Không chỉ ngươi, ngay cả Lương Vương và Liễu Diệu cũng xem nhẹ một manh mối trọng yếu, vừa rồi người Hắc Phong Trại kia bảo nghe nói Tổ An bị áp giải đi ngang qua, bọn họ đến cùng nghe ai nói, vì sao tín nhiệm đối phương như vậy.
Trải qua hỗn loạn vừa rồi, hiện tại xung quanh tràn đầy thanh âm la ó, hắn cũng không sợ những lời này bị người nghe thấy.
Tang Thiên sợ hãi cả kinh:
- Cha, ngươi nói đằng sau còn có hắc thủ sau màn?
- Đây là tự nhiên.
Tang Hoằng cười lạnh.
- Đối phương muốn thông qua Hắc Phong Trại tìm tòi hư thực trước khi hành động, thăm dò rõ nội tình bên này, sau đó mới thuận tiện kế hoạch tiếp.
Mặc kệ là Lương Vương cũng tốt, Liễu Diệu cũng được, tuy tu vi của bọn họ cao, nhưng không giỏi cầm binh, lại không có mưu kế, quân đội vào hiểm địa như sơn cốc cũng chỉ phái thám báo kiểm tra qua loa, không có sớm phòng bị nguy hiểm trên đỉnh đầu, hắn thấy đây là một sai lầm cực kỳ thấp kém.
Lại thêm xem nhẹ manh mối mà Hắc Phong Trại nói...
Xem ra tiếp xuống đường đi sẽ phát sinh rất nhiều sự tình không tưởng tượng nổi.
Chú ý tới nụ cười trên mặt phụ thân, Tang Thiên có chút không hiểu:
- Cha, ngươi cao hứng cái gì, bọn họ đề phòng bất lợi, chẳng phải chúng ta sẽ gặp nạn theo sao? Phải biết những năm này chúng ta đắc tội không ít người, vạn nhất có người thừa cơ đối phó chúng ta, chúng ta chẳng phải sẽ chết?
- Ngươi biết cái gì.
Tang Hoằng hừ lạnh.
- Nếu bọn họ quá thông minh, chúng ta làm sao có cơ hội.
An cười nhìn Trịnh Đán:
- Nếu không chúng ta tiếp tục?
- Không muốn!
Trịnh Đán đầu lắc như trống bỏi, vừa rồi bọn hắn đang làm hiệp hai, đột nhiên xảy ra biến cố xém chút hù chết nàng, nếu chậm một chút, thì cái gì cũng bị trông thấy, như thế thật là không mặt mũi làm người.
- Yên tâm đi, làm sao lại trùng hợp xảy ra ngoài ý muốn tiếp chứ?
Tổ An tiếp tục đòi hỏi.
Bất quá mặc kệ hắn nói như thế nào, Trịnh Đán cũng chỉ đỏ mặt lắc đầu.
Lúc này ngoài xe ngựa, Hoàng Hôi Hồng nhướng mày, Tổ An để người ta bóp chân còn nghiện?
Để một tiểu thư khuê các, vợ quan lại làm sự tình như vậy cho ngươi, chỉ có vô lại mới làm ra được.
Hoàng Hôi Hồng lắc đầu, hiện tại cũng không quản nhiều.
Vừa rồi tập kích cho hắn cảnh báo, đám người ô hợp cũng thiếu chút nữa thành công ám sát Tổ An, để hắn không dám chủ quan.
Không chỉ hắn, toàn bộ cấm quân cũng khẩn trương lên.
Trong xe, Trịnh Đán không chịu nổi Tổ An đòi hỏi, cuối cùng chỉ có thể dùng miệng giúp hắn.
May mắn mấy ngày kế tiếp gió êm sóng lặng, đồng thời không có tập kích lần thứ hai như trong tưởng tượng.
Nhưng mặc kệ là Tổ An cũng tốt, Tang Hoằng cũng được, đều rõ ràng đây là yên tĩnh trước khi mưa bão tới. Bất quá nhìn bộ dáng của Lương Vương và Liễu Diệu, trừ mấy ngày đầu xác thực khẩn trương chút, những ngày này không có việc gì, để bọn hắn dần dần lơ là lại.
Ước chừng nửa tháng sau, đội ngũ rời phạm vi Lâm Xuyên Quận, tiến vào địa bàn của Ngô Vương.
Xa xa nhìn thấy phía trước có một đội kỵ sĩ chạy đến, toàn bộ đội ngũ nhất thời khẩn trương lên.
Ngay cả Lương Vương và Liễu Diệu cũng đi ra xe ngựa, vẻ mặt nghiêm túc phòng bị.
Bất quá thấy đội kỵ binh kia không phải tư thế công kích, lúc này sắc mặt mới hơi hòa hoãn.
Rất nhanh đội kỵ sĩ kia ghìm ngựa đứng thẳng, ba kỵ sĩ vượt qua đám người đi đến trước mặt Lương Vương, người cầm đầu là văn sĩ trung niên:
- Ty chức Tôn Bất Khí tham kiến Lương Vương, Vệ tướng quân.
- Tôn Bất Khí? Danh tự có chút quen tai.
Lương Vương vuốt râu.
Liễu Diệu nói:
- Nghe nói ngươi và Thịnh Hoằng là trợ thủ đắc lực của Ngô Vương, một văn một võ quản lý Ngô Vương Phủ ngay ngắn rõ ràng.
Bởi vì Thái tử, Liễu gia cực kỳ chú ý các thế lực có khả năng sinh ra uy hiếp với địa vị của Thái tử, Ngô Vương là một trong các Hoàng tử, bọn họ tự nhiên cũng nghiên cứu qua.
- Liễu tướng quân quá khen.
Văn sĩ trung niên cười cười.
- Chỉ giúp đỡ xử lý một số việc vặt vãnh trong Vương phủ, không dám nhận khích lệ như vậy. Lần này ta đại biểu Ngô Vương tới mời hai vị đến Vương phủ làm khách. Vương gia vốn định tự mình tới đón tiếp, nhưng bởi vì vội vàng chuẩn bị sự tình tiếp đãi đi không được, cho nên mới phái ta đến, mong hai vị không để ý.
Lương Vương cười ha ha:
- Nói quá lời nói quá lời, chúng ta làm sao nhỏ mọn như vậy. Chỉ bất quá chuyến này chúng ta áp giải khâm phạm, chỉ sợ không tiện dừng lại lâu, chỉ có thể cảm ơn ý tốt của Ngô Vương.
Tôn Bất Khí chắp tay nói:
- Lần này đi ra, Ngô Vương cố ý dặn dò ta nhất định phải mời được hai vị, về công, hai vị áp giải khâm phạm một đường vất vả, Ngô Vương cũng muốn vì triều đình ra một phần lực; về tư, hai vị đều là trưởng bối của Ngô Vương, Ngô Vương không ở kinh thành, nhiều năm như vậy rất ít có cơ hội nhìn thấy hai vị, bây giờ cơ hội khó được, tự nhiên phải tận tình địa chủ...
Lương Vương là thúc thúc của đương kim Hoàng Đế, Liễu Diệu là thúc thúc của Hoàng Hậu, nói đến đều là nhân vật gia gia của Ngô vương, Tôn Bất Khí sử dụng tầng quan hệ này du thuyết, lại thêm Lương Vương và Liễu Diệu ngày bình thường quen sống an nhàn sung sướng, trong khoảng thời gian này ăn gió nằm sương thật rất khó chịu, cũng muốn ở nơi phồn hoa chỉnh đốn một chút.