Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 820 - Chương 820: Sát Cơ (2)

Chương 820: Sát cơ (2) Chương 820: Sát cơ (2)

Đặc biệt là Liễu Diệu, bởi vì xe ngựa bị Tổ An chiếm, những ngày qua mỗi ngày cùng Lương Vương ở một phòng, hắn không khó chịu đối phương cũng khó chịu, vừa vặn nhân cơ hội này từ chỗ Ngô Vương lấy một chiếc xe ngựa.

Bỗng nhiên Lương Vương ý thức được một vấn đề:

- Nhưng chúng ta nhiều người như vậy, vào thành có tiện hay không.

Tôn Bất Khí vội vàng đáp:

- Lương Vương cứ yên tâm, những ngày này chủ nhân nhà ta vẫn luôn lo lắng sự kiện này, đã ở phụ cận Vương phủ an bài rất nhiều nhà trống, đồng thời xây dựng một giáo trường, đầy đủ dàn xếp tất cả cấm quân.

Lương Vương âm thầm gật đầu, nếu như Ngô Vương bảo cấm quân trú đóng ở trong quân doanh ngoài thành, chỉ mời mấy người bọn hắn đến Vương phủ, hắn thật lo lắng sẽ xảy ra sơ suất gì.

Dù sao khâm phạm lần này quá quan trọng, tuy nói Ngô Vương xưa nay khiêm tốn, nhưng hắn không dám hứa chắc đối phương sẽ không bí quá hoá liều.

- Như vậy có nhiễu dân hay không?

Liễu Diệu ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.

Tôn Bất Khí hơi giật mình, bất quá phản ứng cũng nhanh:

- Xin tướng quân yên tâm, lần này nghe nói muốn nghênh đón khâm sai, rất nhiều gia tộc tự nguyện cống hiến phủ đệ ra, đồng thời Vương gia nhà chúng ta cũng cho bọn hắn đền bù tương ứng, tuyệt đối sẽ không nhiễu dân.

Lương Vương âm thầm cười lạnh, ngươi giả trang quan thanh liêm cho ai nhìn đấy, ngươi là loại người gì, trong quan trường ai không rõ ràng.

Dù có chút sóng gió nhỏ, nhưng không ảnh hưởng quyết định sau cùng.

Rất nhanh quân lệnh truyền xuống, nghe được có thể vào thành chỉnh đốn, cấm quân không khỏi hoan hô.

Trong xe tù, Tang Hoằng nhíu mày, cảm thán nói:

- Quốc gia mới yên ổn bao nhiêu năm, cấm quân đã như vậy.

Tang Thiên nói:

- Mỗi ngày ở hoàng thành sống an nhàn sung sướng, tính cách như vậy cũng rất bình thường.

Đừng nói những cấm quân này, ngay cả Phòng Lũ Doanh ở Minh Nguyệt Thành cũng không khác mấy, so sánh mà nói, những cấm quân này còn tinh nhuệ hơn nhiều.

Trong mắt Tang Hoằng lại có thần sắc lo lắng:

- Đại Chu đều nghĩ hoàng thượng là thiên hạ đệ nhất cao thủ, cảm thấy dị tộc không ai dám dị động, nhưng hoàng thượng cuối cùng không có khả năng bảo vệ Đại Chu cả một đời...

Trong xe ngựa, Tổ An nghe cấm quân ở xung quanh nhảy cẫng hoan hô, hiếu kỳ hỏi.

- Ngô Vương là ai?

Ở chung lâu như vậy, Trịnh Đán biết hắn không biết rất nhiều thường thức của thế giới này, liền giải thích:

- Ngô Vương là con trai thứ năm của đương kim thánh thượng, có điều mẹ đẻ của hắn là Trắc phi, không phải Hoàng Hậu, cho nên thật sớm đã được an bài đến đất phong ở Ngô Quận.

Tổ An gật đầu, hắn nhớ mang máng trước đó nghe Sở Sơ Nhan nói, Ngô Quận sát bên Lâm Xuyên Quận, quản lý Kỷ Bắc Thành, bởi vì Ngô Quận có Kỷ Sơn sơn mạch, thành tọa lạc ở phương bắc sơn mạch, cho nên gọi Kỷ Bắc Thành:

- Đúng rồi, Ngô Vương này ngày bình thường danh tiếng như thế nào? Đại khái là tính cách gì?

Sắp tới địa bàn của người ta, đương nhiên phải sớm làm tốt công tác tình báo, như vậy đến thời điểm phát sinh cái gì cũng có thể tùy cơ ứng biến.

Trịnh Đán hơi lắc đầu:

- Ngô Vương ngày bình thường làm việc khiêm tốn, không có tiếng xấu gì, đồng thời cũng không có người tán thưởng hắn tài đức sáng suốt, cho nên cụ thể như thế nào ta biết cũng không nhiều.

Bên ngoài, Hoàng Hôi Hồng hơi kinh ngạc, Tổ An làm nhục Trịnh tiểu thư như vậy, kết quả Trịnh tiểu thư còn kiên nhẫn trả lời vấn đề của hắn, tính tình của nữ nhân này thật tốt.

Trong xe ngựa, biểu lộ của Tổ An nghiền ngẫm, nguyên lai cũng là Cẩu Thánh, gia hỏa như vậy hoặc là thật không tranh quyền thế, hoặc là toan tính quá lớn, không biết đến cùng là loại nào đây.

- Đúng rồi, nhiều năm như vậy, sự tình Ngô Vương làm nổi danh nhất chính là cưới một nữ tử xuất thân tiểu gia tộc làm vợ.

Trịnh Đán nhớ tới tin tức trước đây ít năm nghe được.

- Phải biết Vương gia cao cao tại thượng như bọn họ, trên cơ bản đều sẽ quan hệ thông gia với các đại tộc để củng cố địa vị, cho nên hành động của hắn khiến rất nhiều người ngoài ý muốn.

- Chỉ bất quá về sau có người nhìn thấy Ngô Vương phi, tất cả nghi hoặc đều giải khai, bởi vì tương truyền Ngô Vương phi có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, cho nên Ngô Vương lựa chọn như vậy cũng có thể hiểu được.

Trịnh Đán nhịn không được hừ lạnh.

- Nam nhân các ngươi chỉ thích trông mặt mà bắt hình dong.

Tổ An nhất thời vui vẻ:

- Nói giống như nữ nhân các ngươi không thích nhìn nam nhân đẹp trai vậy, nữ tử ở quê ta, theo đuổi soái ca còn điên cuồng hơn nam nhân theo đuổi nữ ngôi sao.

Trịnh Đán giật mình:

- Bầu không khí của gia hương các ngươi không khỏi quá... quá...

Nàng từ nhỏ được giáo dục khắt khe, thực không thể tưởng tượng loại hành vi này, bất quá trong lòng cũng có mấy phần hâm mộ, những nữ nhân kia không cần bị lễ giáo trói buộc.

Ở dưới Tôn Bất Khí chỉ huy, đội ngũ chậm rãi tiến vào Kỷ Bắc Thành, Tổ An lặng lẽ kéo màn xe lên nhìn:

- Còn không phồn hoa bằng Minh Nguyệt Thành.

- Đó là tự nhiên, Minh Nguyệt Thành có muối sắt, tụ tập thương nhân thiên nam địa bắc, tự nhiên phồn hoa hơn những nơi khác.

Trong giọng nói của Trịnh Đán có chút kiêu ngạo, lòng tự hào quê hương mỗi người đều có.

Bên đường đều là bách tính của Kỷ Bắc Thành, hiển nhiên bọn họ rất hứng thú với cấm quân của hoàng thành, ào ào chạy tới xem náo nhiệt.

Tổ An sững sờ, bỗng nhiên ở trong đám người nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, chỉ bất quá lúc này đối phương lại thay đổi y phục ngày thường, trà trộn ở trong đám người.

Đúng lúc này, một vệt ô quang bỗng nhiên từ trong đám người bắn tới.

Nhìn thân ảnh quen thuộc kia, Tổ An âm thầm cảm thán, ngoại hình xuất chúng giống như ngươi, cho dù mặc vải thô áo gai, cũng không giống dân chúng bình thường.

Bình Luận (0)
Comment