Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 821 - Chương 821: Ám Dạ Tinh Linh

Chương 821: Ám Dạ Tinh Linh Chương 821: Ám Dạ Tinh Linh

Vô luận là đuôi mày toát ra vũ mị phong tình, hay bộ ngực dao động mãnh liệt kia, đều đã bán ngươi.

Xung quanh không ít nam tử liếc nhìn, thậm chí còn có mấy người giả vờ bị bầy người xô đẩy, muốn ủi lên người nàng.

Chỉ bất quá mỗi lần sắp đụng vào lại bị một tường khí vô hình ngăn cản, không cách nào đụng được.

Tổ An rõ ràng đây là Bùi Miên Mạn không muốn làm người khác chú ý, cho nên thu công lực, bằng không những nam tử kia căn bản không có cách tới gần một trượng.

Nếu như ở dã ngoại hoang vu, tâm tình nàng không tốt, trực tiếp thưởng ngươi một đạo Hắc Viêm, thì ngay cả cặn cũng không còn.

Thấy hắn phát hiện mình, Bùi Miên Mạn cười ngọt ngào:

- Vốn nghĩ ngươi bị bắt sẽ trải qua cực kỳ thảm, không nghĩ tới còn ngồi xe ngựa sang trọng, bên trong có mỹ nữ làm bạn, thật là khiến người ta hâm mộ.

Tổ An biết nàng dùng nguyên khí truyền âm nói chuyện với mình, đáng tiếc nguyên khí của mình bị giam cầm, không có cách nào trả lời lại, cuối cùng dứt khoát mở miệng:

- Nếu có Đại Mạn Mạn tương bồi, thì càng hoàn mỹ hơn.

Lấy tu vi của đối phương, chắc hẳn sẽ nghe được.

Quả nhiên, sắc mặt của Bùi Miên Mạn đỏ lên:

- Ngươi suốt ngày thích lấy ngoại hiệu lung ta lung tung, về sau phải bảo Sơ Nhan quản giáo ngươi thật tốt… a xém chút quên, các ngươi đã không còn là phu thê.

Tổ An:

- ...

Nữ nhân này, cần dùng ngữ khí cười trên nỗi đau của người khác như vậy sao, nói đến ngươi còn là bằng hữu của Sơ Nhan đấy.

- Đại Mạn Mạn? Đại Mạn Mạn gì?

Hoàng Hôi Hồng nhịn không được quay đầu lại hỏi, hiển nhiên Tổ An nói chuyện không giấu diếm được tai mắt của hắn.

Tổ An đang muốn nói liên quan quái gì tới ngươi, bỗng nhiên bên tai truyền đến cảnh cáo của Bùi Miên Mạn:

- Cẩn thận!

Ánh mắt Tổ An liếc qua, vừa hay nhìn thấy một vệt ô quang từ trong đám người bắn ra.

Tốc độ của vệt ô quang này quá nhanh, vừa nhìn thấy nó bắn ra, cơ hồ trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Tổ An.

Thậm chí hắn có thể ngửi được khí tức kim loại cùng với sát khí trên ô quang, hắn cũng không biết phải hình dung loại sát khí kia như thế nào, đó là một loại cảm giác khiến người ta lạnh cả người, lông tơ dựng thẳng, giống như lập tức sẽ tử vong.

Tổ An giật mình, hắn không chút suy tư, trực tiếp thi triển Đại Phong, ôm Trịnh Đán thuấn di ra một thước.

Nháy mắt đó hắn na di, vệt ô quang kia vừa vặn bắn trúng hư ảnh trước đó, lướt qua chóp mũi của bắn.

Trái tim Tổ An phanh phanh nhảy lên, tuy đã nhiều lần đứng trước tử vong, nhưng đột nhiên như vậy, để hắn không có chút phòng bị lại là lần đầu.

Lúc này hắn mới thấy rõ vệt ô quang kia là cái gì, một mũi tên tạo hình đặc biệt, lúc này đang cắm ở trên vách thùng xe, thùng xe đặc chế bị nó bắn ra một lỗ thủng, lông đuôi run rẩy, có thể nghĩ nếu như bị bắn trúng, chỉ sợ nửa người sẽ nổ tung.

- A Tổ!

Lúc này Trịnh Đán mới kịp phản ứng, khuôn mặt trắng bệch, vội vàng vươn tay kiểm tra hắn có bị thương hay không.

Đúng lúc này, lại có một vệt ô quang phóng tới, hiển nhiên không có ý định cho hắn cơ hội thở dốc.

Bất quá lúc này Hoàng Hôi Hồng đã kịp phản ứng, vừa rồi bởi vì hỏi Tổ An phân tâm, không nghĩ tới sơ hở trong nháy mắt đó bị người bắt được, nhưng bây giờ hắn sao có thể tùy ý đối phương làm càn?

Nổi giận gầm lên, trực tiếp lấy ra Câu Hồn Tác quất tới ô quang.

Đùng… ô quang bị đánh vỡ nát, toàn thân Hoàng Hôi Hồng chấn động, hiển nhiên bên trong ẩn chứa lực đạo to lớn để hắn khó chịu.

Lúc này Tú Y Sứ Giả và cấm quân cũng kịp phản ứng, vội vàng lao về nơi ô quang bắn ra.

- A!

Bách tính xem náo nhiệt nhìn thấy ám sát, từng người hoảng sợ thét chói tai, ào ào chạy tứ phía, trên đường nhất thời loạn thành một bầy.

Thấy hắn không có việc gì, Bùi Miên Mạn cũng cười với hắn, sau đó theo đám người rời đi, bằng không bị cấm quân bắt được vặn hỏi, là một sự tình tương đối phiền toái.

- Chúng ta chẳng mấy chốc sẽ gặp lại.

Trước khi đi, Bùi Miên Mạn dùng nguyên khí truyền âm, trong giọng nói tràn ngập ý vị khó tả.

Rõ ràng là một câu nói bình thường, nhưng phối hợp giọng nói của nàng, sẽ làm người suy nghĩ lung tung.

Sắc mặt của Tổ An có chút cổ quái, câu nói này giống như đã từng quen biết, lúc trước âm mưu của Tuyết Nhi bị vạch trần rời Sở gia cũng nói như vậy, không biết bây giờ Tuyết Nhi đang ở kinh thành như thế nào.

- Đến cùng xảy ra chuyện gì.

Lương Vương và Liễu Diệu nghe tin chạy đến, đồng hành còn có bọn người Tôn Bất Khí.

- Vừa rồi có người ám sát...

Hoàng Hôi Hồng đại khái miêu tả sự tình vừa rồi, hiện tại còn có chút nghĩ mà sợ, vừa rồi mình chỉ phân thần trong nháy mắt đã bị đối phương nắm lấy cơ hội, nếu Tổ An thật ở dưới mí mắt bị bắn chết, hắn thật khó thoát tội trạng.

- Thích khách đâu?

Sắc mặt Lương Vương âm trầm như nước, vừa rồi còn nghĩ vào thành tắm suối nước nóng, lại tìm vài tiểu thị nữ nhu thuận múa thoát y, kết quả hiện tại lại xuất hiện ám sát, đây chẳng phải là đánh mặt của hắn?

- Thủ hạ của ta đã đuổi theo, chỉ bất quá hiện trường hỗn loạn như thế, chỉ sợ...

Hoàng Hôi Hồng chần chờ.

Đúng lúc này, Tú Y Sứ Giả vừa rồi đuổi theo trở về:

- Thân pháp của thích khách kỳ diệu, lại lẫn trong đám người, rất nhanh liền không thấy tăm hơi.

Tôn Bất Khí vội vàng nói:

- Lập tức truyền lệnh xuống, phong tỏa cổng thành, nhất định phải bắt được thích khách!

Liễu Diệu cười lạnh:

- Thích khách có thể trốn qua Tú Y Sứ Giả và cấm quân đuổi bắt, chỉ là cổng thành làm sao ngăn được?

Lương Vương gật đầu:

- Không sai, không cần thiết nhiễu dân, truyền đi sẽ ảnh hưởng không tốt.

- Vâng, cẩn tuân chỉ thị của Vương gia.

Bình Luận (0)
Comment