Tôn Bất Khí đành phải gọi người trở về.
Liễu Diệu hừ lạnh:
- Sự tình phát sinh ở Kỷ Bắc Thành các ngươi, các ngươi cũng nên có câu trả lời mới được? Ta nhìn giống như các ngươi cố ý, vừa phái ngươi đến ngăn chặn chúng ta, vừa phái thích khách tới ám sát.
Tôn Bất Khí kinh hãi, vội vàng nói:
- Liễu tướng quân sao lại nói vậy! Vương gia luôn tuyệt đối trung thành với hoàng thượng, sao có thể làm ra sự tình đại nghịch bất đạo như vậy? Lui vạn bước mà nói, nếu như khâm phạm xảy ra chuyện ở địa bàn của chúng ta, Ngô Vương cũng sẽ liên luỵ, chúng ta làm sao có thể ngu ngốc như vậy, ở địa bàn của mình, còn ở trước mắt bao người ra tay? Theo ta thấy hơn phân nửa là có người cố ý vu oan chúng ta, muốn ly gián cảm tình giữa Ngô Vương và hoàng thượng.
Liễu Diệu nhịn không được nói:
- Thế nhân đều nói Tôn tiên sinh dưới trướng Ngô Vương giỏi thuyết khách, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.
Tôn Bất Khí cười khổ:
- Cũng không phải ta xảo ngôn ngụy biện, mà sự thật chính là như thế, mong Lương Vương chủ trì công đạo.
Lương Vương không nói gì, hắn cũng tin tưởng Tôn Bất Khí nói, nếu cái này là Ngô Vương an bài, thì phải ngu xuẩn ra sao?
Cho dù là Liễu Diệu cũng cảm thấy như thế, nói vậy chủ yếu là buồn nôn đối phương mà thôi.
Bất quá ở chỗ này xảy ra chuyện là sự thật, cũng nên tìm một cái thuyết pháp mới được.
Đúng lúc này, âm thanh của Hoàng Hôi Hồng vang lên:
- Thích khách là Ám Dạ Tinh Linh.
Chỉ thấy trong tay hắn cầm một mũi tên tạo hình kỳ lạ, đằng sau mũi tên màu đen, chính là mũi tên vừa rồi bắn vào trong xe ngựa.
- Quả nhiên là mũi tên của Ám Dạ Tinh Linh, khó trách có thể tới vô ảnh, đi vô tung.
Lương Vương tiếp nhận xem xét, nhịn không được mắng.
Những người dị tộc này, quả nhiên là tặc tâm bất tử.
- Ám Dạ Tinh Linh?
Tổ An lẩm bẩm, hắn nhớ trước đó ở trong tiết học của Thương Lưu Ngư, Ám Dạ Tinh Linh là một chi nhánh của Tinh Linh tộc, không giống Tinh Linh khác yêu thích tự nhiên và hòa bình, Ám Dạ Tinh Linh cực kỳ hiếu chiến, thích huyết tinh và giết chóc, là chủng tộc am hiểu ám sát nhất thiên hạ.
Mặc kệ là lịch sử dị tộc hay lịch sử Nhân tộc, không biết có bao nhiêu đại nhân vật chết do bọn hắn ám sát, không nghĩ tới mình lại có vinh hạnh hưởng thụ đãi ngộ này.
Lúc này bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Lương Vương:
- Ám Dạ Tinh Linh không ra tay thì thôi, vừa ra tay nhất định phải thấy máu, Tổ An là làm sao tránh qua mũi tên vừa rồi?
Lời vừa nói ra, mọi người đều nhìn về phía Tổ An, trong mắt tràn ngập hoài nghi.
Ngay cả Trịnh Đán cũng có chút kỳ quái liếc hắn, phải biết tu vi của hai người đều bị giam cầm, theo lý thuyết căn bản không có khả năng né tránh mũi tên kia, nhưng vừa rồi tốc độ của Tổ An quá nhanh, còn nhanh hơn nàng khi không có bị phong ấn.
Chẳng lẽ hắn đã khôi phục tu vi?
Có điều nàng chỉ hơi hoảng hốt, sau đó lo lắng thay hắn, dù sao ở trước mặt nhiều cao thủ như vậy, sự kiện này không dễ lừa gạt.
Tổ An giật mình, có điều hắn phản ứng cũng nhanh, nói:
- Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, ta tránh qua bên cạnh một chút, mũi tên kia tựa hồ mất đi chính xác, lướt qua lỗ mũi của ta, các ngươi nhìn, hiện tại chóp mũi còn có vệt đỏ đây này.
Hắn vừa nói vừa chỉ cái mũi cho mọi người nhìn.
Liễu Diệu hừ lạnh:
- Lừa gạt ai đó, Ám Dạ Tinh Linh xưa nay không ra tay thì thôi, vừa ra tay tất trúng, bọn hắn trăm phương ngàn kế bắn ra một tiễn, xem như cao thủ tận lực đề phòng cũng chưa chắc tránh thoát được, tu vi của ngươi rõ ràng bị phong ấn, làm sao có thể tránh thoát được.
- Ta làm sao biết? Có lẽ hôm nay thích khách kia bị tiêu chảy, có chút hư thoát? Hoặc là thời điểm bắn bị cái gì ảnh hưởng, làm tay run?
Tổ An bất đắc dĩ nói.
Lương Vương nhướng mày, thân hình lóe lên đến bên người Tổ An, bắt lấy mạch môn điều tra, sau đó mày nhíu lại càng sâu:
- Nguyên khí vẫn bị giam cầm, không có giải khai.
Nghe vậy Tổ An càng thêm sức:
- Uy uy uy, rõ ràng ta mới là người bị hại, các ngươi lại đến vặn hỏi ta? A, ta biết, nhất định là các ngươi không bắt được thích khách, vì che giấu mình vô năng, mới tới tìm ta trút giận.
- Xú tiểu tử, ngươi nói cái gì!
Liễu Diệu giận dữ.
Đến từ Liễu Diệu, điểm nộ khí +345!
Không ngừng thu được điểm nộ khí của đám người Lương Vương, hiển nhiên đều bị hắn âm dương quái khí chọc giận, nhưng lại không biết phản bác như thế nào.
May mắn lúc này Hoàng Hôi Hồng giải vây:
- Đúng rồi, vừa rồi trong đám người giống như có một nữ tử xuất thủ, có thể là nàng ảnh hưởng độ chính xác của sát thủ.
- Nữ tử?
Lương Vương giật mình, vội vàng hỏi.
- Nữ tử kia đâu?
Hoàng Hôi Hồng lắc đầu:
- Vừa rồi mọi người đuổi theo thích khách, nữ tử kia trong nháy mắt không thấy tăm hơi, lúc đó hiện trường quá hỗn loạn, rất khó tìm được người.
Lương Vương nhướng mày, bất quá thân phận của đối phương đặc thù, hắn cũng không tiện trách cứ, đành phải nói:
- Không biết nữ tử kia đến cùng có lai lịch gì...
Mấy người thảo luận, đủ loại suy đoán.
Trong lòng Tổ An thầm hừ lạnh, bọn gia hỏa này xem thường ai đấy, không thể là tới cứu ta sao?
Trước đó rời Minh Nguyệt Thành không thấy Bùi Miên Mạn đưa tiễn, trong lòng còn có chút thất lạc, hiện tại xem ra mị lực của mình vẫn rất cao.
Đúng lúc này, phía trước truyền đến tiếng vó ngựa, chỉ thấy một đội nhân mã chạy nhanh đến.
Người cầm đầu bộ dáng chỉ chừng hai mươi, cưỡi một con bạch mã, người mặc mãng bào, không cần giới thiệu cũng biết đó là Ngô Vương.
- Triệu Ngạn gặp qua Lương Vương, Vệ tướng quân.
Ngô Vương đã sớm xuống ngựa đi bộ đến, lúc hành lễ trên mặt đầy ý cười khiêm tốn.