- May mắn Ngô Vương đại nhân có đại lượng, không có trách tội ngươi, bằng không một dân thường đắc tội Ngô Vương, chết cũng không biết chết như thế nào.
Trịnh Đán mặt ngoài đậu đen rau muống, trên thực tế là trong bóng tối nhắc nhở hắn, ở trên địa bàn của người ta, tốt nhất là không nên trêu chọc.
Ai biết Tổ An không thèm để ý:
- Có cái gì phải sợ, ta ngay cả hoàng đế cũng dám trêu chọc, còn quan tâm một Ngô Vương nho nhỏ?
Trịnh Đán:
- ...
Gia hỏa này là điển hình của rận nhiều không sợ ngứa.
Bất quá hắn nói xác thực có đạo lý, ngay cả hoàng thượng cũng đắc tội, đắc tội Ngô Vương lại có sợ gì.
Lúc này Ngô Vương tràn ngập áy náy nhìn đám người Lương Vương nói:
- Không có ý tứ, thân thể không tốt, để các vị chê cười.
Hắn từ đầu tới cuối không có nhìn về phía Tổ An, giống như không nghe được Tổ An nói chuyện.
Trịnh Đán nhịn không được lặng lẽ khều khều Tổ An:
- Ngươi xem người ta rộng lượng bao nhiêu.
- Rộng lượng?
Biểu lộ của Tổ An nghiền ngẫm, bởi vì vừa rồi hệ thống vừa lấy được tin tức.
Đến từ Triệu Ngạn, điểm nộ khí +458!
Gia hỏa này chính là loại cực kỳ âm hiểm nha, sao có thể giống ta, làm người trước sau thẳng thắn?
Lương Vương nói:
- Thân thể Tiểu Ngạn đã không tốt lắm, thì nhanh về nghỉ đi, sự tình nơi này chúng ta có thể xử lý.
Ngô Vương lắc đầu:
- Bên này phát sinh sự tình ám sát, thật là Tiểu Vương làm việc bất lợi, mới cho thích khách cơ hội, ta sao có thể không đếm xỉa đến.
Lương Vương và Liễu Diệu nghe hắn chủ động ôm trách nhiệm, ngược lại không tiện trách cứ, vội vàng nói:
- Sao lại thế, vừa rồi chúng ta đã tra ra thích khách là Ám Dạ Tinh Linh, bọn họ muốn ẩn núp xâm nhập, coi như đề phòng nghiêm mật, cũng rất khó ngăn cản.
Tổ An âm thầm xem thường, vừa rồi đám gia hỏa này rõ ràng đang không ngừng vung nồi, chỉ trích thủ hạ của người ta, bây giờ chính chủ đến, các ngươi lại giống như người nhà, tiện không cơ chứ.
Mọi người khách sáo một lúc, Lương Vương nói:
- Nếu thân thể của ngươi không tốt, chúng ta cũng không cần ở đây khách sáo, trước theo ngươi hồi phủ rồi nói sau.
- Không sai không sai, là ta sơ sẩy.
Ngô Vương cười ha ha.
- Mời tới bên này, đúng rồi, Vũ Tình, mau lại đây bái kiến thúc công.
Ngô Vương phi tự nhiên hào phóng đi tới, khóe môi như vĩnh viễn mang theo ý cười ôn nhu:
- Vũ Tình bái kiến hai vị thúc công.
Phong tình trong nháy mắt đó, đừng nói cấm quân ở xung quanh huyết khí phương cương, ngay cả hai lão đầu như Lương Vương và Liễu Diệu cũng ngẩn ngơ.
Vẫn là Lương Vương khôi phục lại trước, vội vàng ho khan một tiếng, che giấu xấu hổ trong lòng:
- Sớm nghe nói cháu dâu dung mạo xuất chúng, hôm nay gặp mặt không chỉ vượt xa nghe đồn, hơn nữa còn ôn nhu hiền lành, Tiểu Ngạn thật có phúc khí.
Ngô Vương phi nở nụ cười xinh đẹp:
- Thúc công thật quá khen.
Nghe mấy người bọn họ đàm luận, Tổ An tò mò hỏi thăm Trịnh Đán:
- Đúng rồi, ngươi nói Ngô Vương phi này xuất từ gia tộc nào?
- Tựa hồ là Vân gia ở Bắc Địa Quận, Vân gia ở địa phương cũng không tính là gia tộc lớn, phóng tầm mắt thiên hạ càng không đáng giá nhắc tới.
Bỗng nhiên thần sắc của Trịnh Đán có chút hiu quạnh, thực luận gia thế, Vân gia còn chưa hẳn vượt qua Minh Nguyệt Thành Trịnh gia.
Dù sao Minh Nguyệt Thành phồn hoa giàu có hơn Bắc Địa Quận rất nhiều, nhưng bây giờ Vân gia bởi vì nữ nhi gả cho phu quân tốt, nước lên thì thuyền lên, tiền đồ vô hạn, Trịnh gia lại ăn bữa nay lo bữa mai, ai, hết thảy đều là mệnh.
Tổ An nhớ lúc trước tìm Thương Lưu Ngư học phụ đạo, nàng từng đề cập qua Bắc Địa Quận, chỗ đó đã là châu quận ở biên giới của Đại Chu, bởi vì quanh năm chinh chiến, có thể tính là tiền tuyến tác chiến với dị tộc, dân phong bưu hãn, không nghĩ tới địa phương như thế lại có thể sinh ra nữ tử ôn nhu thoát tục như vậy.
Chờ một chút, họ Vân?
Đây chẳng phải tên Vân Vũ Tình? Cũng không biết thế giới này có gia hỏa tên Cổ Bảo Ngọc hay không.
Mấy người phía trước trò chuyện một lát, đội ngũ rất nhanh đi về phía Tề Vương phủ.
Một đường Ngô Vương thay Lương Vương, Liễu Diệu giảng giải phong thổ ở Kỷ Bắc Quận, còn Hoàng Hôi Hồng hắn chỉ điểm đến là dừng.
Dù sao Tú Y Sứ Giả thân phận đặc thù, là lực lượng bí mật của hoàng đế, hắn làm Vương gia, quá tiếp xúc rơi vào trong mắt người hữu tâm, tấu lên vạch tội phiên vương cấu kết cận thần ở hoàng cung, kia chính là đại tội.
Từ đầu tới đuôi Ngô Vương phi ở một bên ôn nhu mỉm cười, ánh mắt một mực ở trên người Ngô Vương, vẻ yêu thương nồng đậm kia, bất cứ người nào cũng có thể cảm nhận được.
Trong lòng đám cấm quân đều hâm mộ Ngô Vương, vậy mà có thể tìm được thê tử hoàn mỹ như vậy.
Thậm chí có người nghĩ nếu mình là Ngô Vương, sẽ hạnh phúc như thế nào.
Đáng tiếc rất nhanh bọn họ tỉnh táo lại, người ta là hoàng tử, mình chỉ là binh lính, làm sao có khả năng so sánh.
- Ngô Vương phi rất yêu Ngô Vương.
Trịnh Đán cảm thán nói, cũng không biết nghĩ đến cái gì, thần sắc có chút ảm đạm.
Tổ An xem thường:
- Làm sao biết?
- Ánh mắt tràn ngập yêu thương kia không phải là giả.
Trịnh Đán đáp.
- Vậy thì chưa chắc, ánh mắt như vậy nữ nhân hoàn toàn có thể giả ra.
Tổ An hồi tưởng đến những phim ảnh kiếp trước, đám nữ minh tinh kia kỹ thuật diễn chưa chắc cao bao nhiêu, nhưng đều làm bộ nhu tình mật ý, ánh mắt kia thật có thể để toàn thân ngươi xốp giòn.
Cho nên từ đó về sau, hắn không bao giờ tin từ ánh mắt của nữ nhân có thể nhìn ra yêu thương.
- Hừ, ngươi là không thích nhìn vợ chồng người ta cảm tình tốt!
Trịnh Đán thở phì phò nói.
Đừng nói nàng, ngay cả mấy Tú Y Sứ Giả ở xung quanh cũng vô ý thức nhìn sang, trong ánh mắt tràn đầy bất mãn.