- Nhìn cái gì, cũng không phải nói các ngươi là vợ chồng, quan tâm nhiều như vậy làm gì.
Tổ An hừ lạnh, trực tiếp kéo màn xe xuống.
Đến từ Hoàng Hôi Hồng, điểm nộ khí +220!
Đến từ chúng Tú Y Sứ Giả, điểm nộ khí +111 +111 +111...
Nếu không phải gia hỏa này quan hệ trọng đại, hôm nay không đánh hắn một trận là không thể!
Đội ngũ đến Ngô Vương Phủ, cấm quân được dàn xếp ở trong giáo trường, bên trong sớm đã bố trí quân doanh và phòng ở…
Đám người Lương Vương thì được mời đến trong phủ dự tiệc, vốn cũng mời Hoàng Hôi Hồng, lại bị bọn họ cự tuyệt, bọn họ phải tùy thời thủ vệ ở bên người Tổ An, không cho phép xuất hiện bất kỳ suất nào.
Ngô Vương cười nói:
- Từ đây đến kinh thành lộ trình còn xa, không có khả năng một mực căng thẳng như thế. Chẳng lẽ Hoàng thống lĩnh không tin lực lượng bảo an của Ngô Vương Phủ chúng ta?
Ngô Vương phi cũng cười nói với Lương Vương:
- Thúc công, ngươi cũng khuyên hắn đi, nếu bọn họ ở bên ngoài phủ đơn độc trông coi khâm phạm, nếu thật sự có tập kích gì, sợ là chúng ta không kịp cứu viện.
Lương Vương ân một tiếng:
- Không sai, cùng một chỗ vào phủ, như vậy cho dù có việc chúng ta mới có thể tùy thời chạy tới.
Hoàng Hôi Hồng nghĩ cũng phải, lại thêm Ngô Vương phi thản nhiên cười nói, thực rất khó khiến người ta cự tuyệt:
- Vậy được rồi, bất quá rượu chúng ta khẳng định là không thể uống, làm phiền Ngô Vương và Vương phi phái người đưa cho chúng ta chút đồ ăn là được.
- Đây là tự nhiên.
Ngô Vương phi cười nhạt, sau đó liếc Ngô Vương, trong ánh mắt có chút ý vị không hiểu.
Đám người ở dưới phu phụ Ngô Vương chỉ huy tiến vào Vương phủ, chuyện thứ nhất tự nhiên là đi xem nơi giam giữ, dù sao Tổ An quan hệ trọng đại, dù Lương Vương, Liễu Diệu đã sớm muốn uống rượu mua vui cũng không dám qua loa.
Ngô Vương cung cấp một tiểu viện độc lập, xung quanh tầm mắt khoáng đạt, địch nhân muốn tiếp cận rất khó trốn qua ánh mắt của người phòng thủ.
Trong sân có mấy gian phòng độc lập, đều cách một khoảng không xa không gần, rất tiện bố trí thủ vệ.
Mấu chốt là tiểu viện này cách địa phương dạ tiệc không xa, một khi có gì ngoài ý muốn phát sinh, Lương Vương và Liễu Diệu có thể nhanh chóng chạy tới.
Hoàng Hôi Hồng liên tục gật đầu, hiển nhiên nhà giam lâm thời này để hắn rất hài lòng.
Lương Vương vuốt râu cười nói:
- Ngô Vương thật hao tâm tổn trí, lại chuẩn bị tiểu viện phù hợp như vậy.
Ngô Vương cười nói:
- Cũng không tính là gì, chỉ cải tạo biệt viện một chút, phù hợp các ngươi yêu cầu thì tốt.
- Không tệ không tệ, tiếp xuống phải vất vả Hoàng thống lĩnh.
Lương Vương nhìn Hoàng Hôi Hồng nói.
Hoàng Hôi Hồng chắp tay:
- Chỗ chức trách, không khổ cực.
Ngô Vương mỉm cười:
- Thị vệ trong vương phủ sẽ thủ hộ ở ngoại vi, nếu như thống lĩnh có nhu cầu gì, cứ phân phó bọn họ.
Hoàng Hôi Hồng nói:
- Đa tạ Vương gia, chỉ bất quá tốt nhất đừng để bọn hắn tới gần xung quanh tiểu viện, miễn cho gây nên hiểu lầm không tất yếu.
Ngô Vương đáp:
- Đây là tự nhiên, trừ khi Hoàng thống lĩnh hạ lệnh, bằng không bọn hắn tuyệt đối sẽ không tiến vào nửa bước.
- Đa tạ Vương gia.
Hoàng Hôi Hồng thi lễ, hắn lo lắng nhất chính là có kẻ xấu xen lẫn trong thị vệ Vương phủ tiếp cận nơi này, sau đó bất chợt ám toán, bây giờ đã được đối phương hứa hẹn, đến thời điểm thật có gia hỏa đui mù nào dám tiếp cận, trực tiếp giết là được, dù sao Tú Y Sứ Giả có quyền lực thay Thiên Tử hành sự, đừng nói mấy thị vệ Vương phủ, xem như quan viên trong Vương phủ, bọn họ cũng có thể tiền trảm hậu tấu.
Ngô Vương nhìn hắn gật đầu, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười ôn hòa, nìn là loại người rất dễ thân cận, sau đó nói:
- Lương Vương, Liễu tướng quân, mời tới bên này, Tiểu Vương chuẩn bị một vài tiết mục ca múa, thức ăn đặc sắc ở Kỷ Bắc Thành cho các ngươi.
Liễu Diệu cười ha ha:
- Tốt, hôm nay liền đi cảm thụ phong thổ của Kỷ Bắc Thành các ngươi.
Lương Vương cũng cười vuốt ve ria mép, hắn cảm thấy hứng thú nhất chính là ca múa, không biết cô nương ở Kỷ Bắc Thành như thế nào.
Bỗng nhiên ánh mắt liếc qua Ngô Vương phi, trên khuôn mặt tinh khiết mang theo ý cười, bây giờ màn đêm buông xuống, ánh trăng vẩy lên người nàng, để thân hình tựa hồ nhiều một tầng quang mang, thánh khiết xinh đẹp.
Lương Vương vội vàng quay đi, rất sợ mình làm ra hành động gì thất thố.
Thật sự là gặp quỷ, bản Vương ngang dọc bụi hoa nhiều năm, sao hôm nay lại bó tay bó chân ở trước mặt một hậu bối.
Hắn hơi nghi hoặc, Ngô Vương đã hỏi thăm hắn một số sự tình ở kinh thành, hắn vội vàng đáp lại, ý nghĩ kia liền bị chuyển hướng.
- Ai, rời kinh thành đã gần mười năm, rất nhiều ký ức năm đó đều mơ hồ.
Ngô Vương tự giễu cười cười.
- Đúng rồi, gần đây thân thể phụ vương vẫn khỏe chứ?
- Thánh thượng tu vi cái thế, thân thể tự nhiên rất tốt, chỉ bất quá tuổi tác lớn, cộng thêm trước kia cùng dị tộc chinh chiến lưu lại vết thương cũ, hiện tại trạng thái kém lúc tuổi còn trẻ rất nhiều.
Lương Vương đáp.
Thế lực khắp nơi đều biết hoàng đế đã tiếp cận Thiên Nhân Ngũ Suy, ngày đại nạn chỉ ở trong mấy năm này, nhưng loại lời kia há có thể nói ra, cho nên hắn chỉ có thể tìm từ phù hợp.
Ngô Vương nhất thời nước mắt lã chã:
- Đáng tiếc không thể phụng dưỡng ở bên người phụ hoàng, quả thật là việc đáng tiếc nhất trong lòng.
Lương Vương vội vàng nói:
- Lần này hồi kinh, ta nhất định sẽ thuật lại tình cảm của ngươi đối với hoàng thượng, nếu hoàng thượng biết Ngô Vương hiếu thuận như thế, khẳng định sẽ rất vui mừng.
Đại Chu lấy hiếu trị quốc, cho nên từ quan to quyền quý, cho tới lê dân bách tính, đều sẽ dùng các loại phương thức bày ra hiếu thuận của mình đối với phụ mẫu, khiến người ta rất khó phân biệt ra đến cùng là chân tình hay giả dối.