Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 826 - Chương 826: Nhiệm Vụ Của Vương Phi (2)

Chương 826: Nhiệm vụ của Vương phi (2) Chương 826: Nhiệm vụ của Vương phi (2)

Nhưng mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, ai cũng sẽ không chọc thủng quy tắc này, ngược lại cực kỳ phối hợp, bằng không sẽ bị mọi người chỉ trích.

Liễu Diệu nhất thời bất mãn:

- Đại Chu tự có phép tắc, hoàng tử trưởng thành đều phải rời kinh đi đất phong nhận chức, trong kinh thành tự có Thái tử phục thị hoàng thượng, không nhọc Ngô Vương hao tâm tổn trí.

Nếu như hoàng thượng thật mềm lòng triệu hắn hồi kinh, hậu quả sẽ như thế nào? Có Tề Vương đã đủ đau đầu, lại nhiều thêm Ngô Vương, tình cảnh của Thái tử sẽ càng khó xử.

Ngô Vương lập tức bồi tội:

- Là Tiểu Vương lỡ lời, bởi vì quá nhớ phụ hoàng và mẫu phi, đến mức quên quy củ của triều đình, mong Liễu tướng quân đừng nên trách.

Lương Vương vội vàng đi ra hoà giải:

- Mọi người chỉ là tâm sự việc thường ngày, nghiêm túc như vậy làm gì? Hôm nay chỉ nói phong nguyệt, không luận chính sự.

Liễu Diệu thấy thái độ của Ngô Vương khiêm tốn như thế, trong lòng cũng có chút xấu hổ, dù sao hôm nay đối phương là chủ nhà, vì vậy thuận thế nói:

- Lương Vương nói cực phải, là ta quá bảo thủ.

Vân Vũ Tình lo âu liếc nhìn trượng phu, chỉ có nàng nhìn thấy trong mắt đối phương lóe lên một tia phẫn uất.

Lại nói trong biệt viện khác, Hoàng Hôi Hồng đang tự mình mang theo thủ hạ kiểm tra bốn phía, trước đó bận tâm mặt mũi của Ngô Vương không tiện làm những chuyện này, bây giờ nhất định phải kiểm tra, vạn nhất có cơ quan ám đạo gì, vậy thì phiền phức.

Tổ An và Trịnh Đán được kêu ra, cùng cha con Tang gia ngồi ở trong viện, mấy người mắt lớn trừng mắt nhỏ.

- Họ Tổ, ngươi có làm gì Đán nhi hay không?

Hai mắt Tang Thiên sắp trừng ra ngoài.

- Vấn đề này ngươi cần phải hỏi Trịnh tiểu thư nha.

Tổ An mỉm cười, trong đầu nghĩ tổng cộng mười hai thế, bắn vào trong một lần, bắn vào miệng hai lần, nhưng lời này làm sao dám nói.

- Ngươi hỏi ta, ta sẽ nói cái gì nên làm, cái gì không nên làm đều đã làm, ngươi muốn nghe chi tiết mà nói, ta không ngại kể cho ngươi nghe.

- Cẩu tặc!

Tang Thiên giận dữ, đang muốn nhào qua, lại bị Tú Y Sứ Giả đè xuống.

Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +999!

Trịnh Đán tức giận trừng Tổ An:

- Ngươi có thể đừng nói lung tung được không!

Nàng biết gia hỏa này sẽ không nói cái gì, chỉ muốn nhân cơ hội chọc tức Tang Thiên, nhưng như vậy cũng làm cho nàng quẫn bách.

Tổ An buông tay, cười không nói.

Tang Hoằng tằng hắng:

- Tổ An, ta có chút bội phục chiêu này của ngươi, chiếu cáo sự tình Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh ra thiên hạ, nhìn giống như mang đến cho mình càng nhiều nguy hiểm, nhưng trên thực tế lại làm cho cục diện thập tử vô sinh biến thành cửu tử nhất sinh.

Hắn tận lực nói sang chuyện khác, miễn cho nhi tử bị người ta nắm mũi dẫn đi.

- Tang tiên sinh quá khen, ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ tùy tâm mà làm, ta chính là người như vậy, ai nào không cho ta tốt, ta quyết không cho hắn tốt.

Tổ An chắp tay.

- Đúng vậy, còn chưa cảm ơn tiên sinh lần trước tương trợ.

Lần trước có thể đào thoát khỏi Tang gia, toàn bộ nhờ Tang Hoằng ngăn cản Lương Vương một lát.

Tang Hoằng nhìn Tú Y Sứ Giả ở bên cạnh, vừa cười vừa nói:

- Cái này ta không dám nhận, tội trên người ta đã đủ nặng, không muốn lại thêm một tội danh.

- Hiểu hiểu, bất quá phần ân tình này ta ghi nhớ, nếu có cơ hội, sẽ trả lại cho ngươi.

Tổ An cười rộ lên.

- Sớm biết ngươi có bản lĩnh như thế, mới đầu không nên đối địch với Sở gia.

Tang Hoằng cảm thán.

Tổ An cười hắc hắc:

- Chỉ sợ là sẽ diệt trừ ta trước tiên.

Tang Hoằng cười ha ha:

- Không tệ không tệ, vẫn là tiểu huynh đệ ngươi hiểu ta nhất.

Tang Thiên hừ lạnh, nhìn phụ thân và Tổ An chuyện trò vui vẻ mà khó chịu.

- Chỉ bất quá ta có một việc không hiểu, lấy ta lý giải về ngươi, ngươi tuyệt đối sẽ không làm sự tình hẳn phải chết, vậy đến tiếp sau ngươi có tính toán gì đây?

Tang Hoằng nhịn không được hỏi.

Tổ An ngáp một cái:

- Tang tiên sinh nói ta giống như lão hồ ly vậy, ta nào có nghĩ nhiều như thế.

Thấy hắn không nói, Tang Hoằng cũng chẳng suy nghĩ gì nữa:

- Vậy lão phu rửa mắt chờ đợi, nhìn xem đằng sau tiểu huynh đệ sẽ có thao tác kinh người gì.

- Đừng nói chuyện phiếm nữa, vào phòng đi.

Lúc này Hoàng Hôi Hồng đã kiểm tra xong, đi ra nhìn thấy mấy người trò chuyện thì có chút không vui, tù phạm giao lưu chính là tối kỵ.

Vừa vặn nơi này gian phòng nhiều, hắn hạ lệnh mỗi người ở một phòng riêng.

Lúc này Ngô Vương không ngừng mời rượu Lương Vương và Liễu Diệu, vừa nguyên khí truyền âm cho thê tử:

- Tiếp xuống phải nhìn bản lĩnh của nàng, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ ta giao.

Vân Vũ Tình có chút hoảng hốt, nhớ lại tràng cảnh trước đó ở trong mật thất trượng phu và nàng mật đàm:

- Đội ngũ áp giải khâm phạm tất nhiên sẽ đi qua Kỷ Bắc Thành chúng ta, cơ hội tốt như vậy chúng ta nhất định không thể bỏ qua.

Trên mặt Ngô Vương không có vui sướng ấm áp như ngày bình thường, mà bị hưng phấn thay thế.

Vân Vũ Tình có chút không hiểu:

- Bây giờ chúng ta sinh hoạt không phải rất tốt sao? Tại sao phải mạo hiểm làm chuyện như vậy.

Ngô Vương hừ lạnh:

- Ngươi cho rằng hiện tại ở thâm sơn cùng cốc như Kỷ Bắc Thành là ta ưa thích? Còn không phải bởi vì ta là con thứ! Mẹ ta không phải Hoàng Hậu, ta không làm Thái tử được, chỉ có thể bị đuổi ra kinh thành đến đất phong nhậm chức. Vốn ta đã nhận mệnh, không nghĩ đến lại đụng phải cơ hội tốt như thế!

- Xem ra là thượng thiên cảm nhận được ta thành kính, cố ý cho ta cơ duyên. Trời cho không lấy sẽ bị trời phạt, ta giấu tài nhiều năm như vậy, chờ chính là một ngày này!

- Có Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh trong truyền thuyết, thì có thể san bằng chênh lệch giữa ta và Thái tử, nơi này dù sao cũng là thế giới thực lực vi tôn!

Bình Luận (0)
Comment