...
Nhìn trượng phu ngày bình thường trầm mặc ít nói, bây giờ thần sắc hưng phấn, phối hợp nói nhiều lời như vậy, Vân Vũ Tình nhịn không được nhắc nhở:
- Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh chẳng qua chỉ là truyền thuyết, trăm ngàn năm qua không nghe nói ai luyện thành công, chưa hẳn thật thần kỳ như vậy. Ngươi nhìn Tổ An kia có công pháp này không phải cũng bị bắt, chứng minh môn công pháp này không có lợi hại như truyền thuyết.
Ngô Vương cười ha ha:
- Căn cứ tình báo, trước đó Tổ An kia chỉ là phế vật, kết quả ngắn ngủi mấy tháng như biến thành người khác, không phải nói rõ Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh thần kỳ. Ngay cả một phế vật cũng có thể biến thành thiên tài, lấy tư chất và tu vi của ta, tuyệt đối sẽ càng lợi hại.
- Mặt khác còn có một việc ngươi không biết, vài thập niên trước phụ hoàng bí mật phái tâm phúc mang theo một đống lớn cao thủ đỉnh phong đi địa phương bí mật, chính là vì điều tra Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh. Lúc đó tưởng rằng tất cả mọi người toàn quân bị diệt, bí điển trong truyền thuyết không tồn tại. Nhưng từ tình báo hiện tại đến xem, lúc ấy đám người này đã tìm được, chỉ là tên thái giám cầm đầu nổi lòng tham, giết đồng bạn đào vong, sau đó ẩn cư ở Minh Nguyệt Thành Sở gia, lúc này mới tiện nghi Tổ An.
Vân Vũ Tình hơi nhíu mày:
- Như vậy chẳng phải nói Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh là đồ vật hoàng thượng nhất định phải được sao, ngươi ở thời điểm này nhúng tay, chẳng phải sẽ chọc giận hắn?
- Trắng trợn cướp đoạt đương nhiên là tự tìm đường chết.
Ngô Vương ý vị thâm trường nhìn thê tử.
- Cho nên mới cần ngươi xuất mã.
- Ta?
Vân Vũ Tình có chút không hiểu.
Ngô Vương hừ lạnh:
- Sẽ không phải ở thế giới nhân loại lâu, ngươi đã quên thân phận Ma tộc của mình chứ.
- Ma tộc...
Nghe được cái từ này, gương mặt tuyệt mỹ của Vân Vũ Tình lộ ra vẻ trắng xám.
Ngô Vương đứng ở bên cửa sổ:
- Tuy mấy trăm năm chiến tranh, cuối cùng Nhân tộc chúng ta thủ thắng, nhưng không thể không thừa nhận, mỗi chi nhánh của dị tộc các ngươi đều có chỗ độc đáo.
- Tựa như Ám Dạ Tinh Linh là thích khách trời sinh, mà Ma tộc các ngươi trời sinh nắm giữ dung mạo xuất chúng, có thể nói là cao thủ mê hoặc nhân tâm.
- Lấy năng lực của ngươi, đừng nói Tổ An chưa thấy qua việc đời, xem như Tú Y Sứ Giả, bất ngờ không đề phòng, hơn phân nửa cũng sẽ trúng chiêu, cho nên ngươi là người thích hợp chấp hành nhiệm vụ này nhất.
Vân Vũ Tình thần sắc buồn bã:
- Nếu không phải chiến tranh, Ma tộc sẽ thích dùng mỹ mạo của mình đi mê hoặc người khác sao?
Thấy nàng lã chã muốn khóc, ngữ khí của Ngô Vương mềm xuống:
- Phu nhân, ta làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, bây giờ ta chỉ là Vương gia nhàn tản, coi như ở Kỷ Bắc Thành, rất nhiều quan viên cũng không coi ta là cái đinh gì. Cho nên coi như ta muốn làm cái gì, cũng không có biện pháp. Nhưng nếu có ngày ta trèo lên hoàng vị lại không giống, đến thời điểm đó ta có thể điều động tư nguyên khắp thiên hạ, giúp tộc nhân của ngươi thoát ly hiện trạng đói khổ lạnh lẽo, bị quý tộc mua bán xem như nô lệ.
Vân Vũ Tình cắn môi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng:
- Tốt, ta có thể thử giúp ngươi, nhưng ta biết nhân loại các ngươi rất coi trọng trinh tiết của nữ nhân, ta đi thi triển mỹ nhân kế, coi như không có phát sinh cái gì, ta cũng không cách nào tự chứng minh trong sạch, tương lai ngươi có thể bởi vì việc này mà ghét bỏ ta không.
Ngô Vương cười ha ha:
- Làm sao có thể, coi như ngươi thật phát sinh cái gì, ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi, ngược lại sẽ còn cao hứng.
- Cao hứng?
Vân Vũ Tình sững sờ, trong lúc nhất thời không hiểu ra sao.
Biết vừa rồi không cẩn thận nói ra ham mê đặc thù ẩn giấu ở trong đáy lòng, Ngô Vương vội vàng đổi giọng:
- Ta ý là sẽ tin tưởng ngươi, hơn nữa lấy cảm tình giữa chúng ta, mặc kệ phát sinh cái gì, ta cũng sẽ vô điều kiện đứng ở bên ngươi, sủng ái ngươi, yêu ngươi, tin ngươi. Ngươi không có lòng tin với tình cảm của chúng ta sao?
- Ngạn lang, ngươi thật tốt.
Mây đen trên mặt Vân Vũ Tình nhất thời hóa thành nụ cười, nhẹ nhàng dựa sát vào người hắn.
Đằng sau nụ cười của Ngô Vương thì ẩn giấu mù mịt, hắn có một ham mê nói không nên lời, nếu như nói ra tuyệt đối không ai có thể lý giải.
Nhưng mỗi lần hắn nghĩ đến, thì có một loại cảm giác kích thích và chờ mong không hiểu.
Đương nhiên hắn sẽ không bị loại ham mê này làm mờ lý trí, vợ hắn hoàn mỹ như thế, lại yêu hắn như vậy, để mỗi lần hắn dâng lên ý nghĩ này đều có cảm giác tội ác mãnh liệt.
Chỉ tiếc Vân Vũ Tình không biết tâm lý của trượng phu, chỉ nghĩ nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ lần này, đã có thể vì trượng phu phân ưu, lại có thể giải cứu khốn cảnh của tộc nhân, thoáng cái cực kỳ nhiệt tình.
Nàng đứng dậy tạm biệt đám người Lương Vương:
- Hai vị thúc công cứ từ từ dùng, thân thể thiếp thân không khỏe, xin cáo từ trước.
- Vương phi xin cứ tự nhiên, trở về nghỉ ngơi thật tốt.
Dù vừa rồi Lương Vương và Liễu Diệu thỉnh thoảng trộm ngắm cháu dâu, hiện tại nghe nàng muốn ly khai, từng cái lộ ra vẻ thất vọng.
Bất quá bọn hắn cũng rõ ràng đạo lý không để cho nữ quyến tiếp rượu, cho nên không có mở miệng giữ lại.
Sau khi Vân Vũ Tình ra ngoài cũng không trở về, mà gọi một số thị nữ tới, bảo các nàng bưng thức ăn đã sớm chuẩn bị tốt đi đến biệt viện giam giữ khâm phạm.
- Đứng lại!
Các nàng không có che dấu, cho nên rất nhanh đã bị thủ hạ của Hoàng Hôi Hồng phát hiện.
Vân Vũ Tình mỉm cười:
- Các vị đứng gác vất vả, đây là thức ăn Vương phủ chuẩn bị, ta đưa tới cho các ngươi.
Thị vệ kia bị nụ cười của nàng làm cho thần hồn điên đảo, giọng nói cũng nhu hòa hơn rất nhiều:
- Ta... Ta lập tức đi thông báo Hoàng thống lĩnh.