Rất nhanh Hoàng Hôi Hồng nghe tin chạy đến, thấy nàng thì hơi kinh ngạc, vội vàng nghênh đón:
- Sao dám để Vương phi nương nương tự mình đến đưa thức ăn.
Vân Vũ Tình nở nụ cười:
- Bởi vì lúc trước phát sinh sự kiện Ám Dạ Tinh Linh ám sát, ta lo lắng trên đường xảy ra biến cố gì, như thế Vương phủ chúng ta khó thoát tội trạng, cho nên thì tự mình đưa tới.
- Vương phi có lòng.
Nhìn khuôn mặt diễm lệ của đối phương, Hoàng Hôi Hồng cảm thấy tim đập rộn lên, không tự giác cúi đầu, không dám cùng nàng đối mặt.
Từ khi được chọn làm Tú Y Sứ Giả, hắn sớm đã tâm như bàn thạch, nhưng không biết vì sao, bây giờ lại giống như một thiếu niên mới biết yêu.
- Các ngươi thất thần làm gì, nhanh nhận lấy.
Hắn vội vàng quát thủ hạ, dùng để che giấu xấu hổ trong lòng.
Vân Vũ Tình mỉm cười:
- Không cần, ta để thị nữ đưa vào là được, miễn cho các vị tướng sĩ rời đi cương vị.
- Cái này...
Hoàng Hôi Hồng có chút chần chờ, theo lý thuyết như vậy không hợp quy củ, cái viện này bây giờ trừ người của bọn hắn, thì chỉ Lương Vương và Liễu Diệu có thể đi vào.
Bất quá nhìn thấy nụ cười của Vân Vũ Tình, hắn rất khó cự tuyệt, lại thêm đối phương nói cũng có đạo lý, vì vậy im lặng xem như đồng ý.
Dù sao chỉ là Ngô Vương phi xinh đẹp ôn nhu, còn có một đám thị nữ yếu đuối, hẳn không có ảnh hưởng gì?
- Các ngươi chia thức ăn cho các tướng sĩ đi.
Đoàn người tiến vào biệt viện, Vân Vũ Tình phân phó thị nữ nói.
Cách đó không xa, Tang Thiên âm thầm cảm thán, ngay cả âm thanh cũng ôn nhu như vậy, nghe nàng nói chuyện thân thể liền xốp giòn, ai làm trượng phu của nàng sẽ rất hạnh phúc, có thể tùy thời ôm thân thể mềm mại kia, nghe nàng ôn nhu trò chuyện.
So sánh với nhi tử hô hấp dồn dập, Tang Hoằng lại bình tĩnh hơn rất nhiều, Ngô Vương phi đẹp thì đẹp, nhưng đối với người tuổi tác đã lớn, tâm chí lại kiên định như hắn mà nói, thì không có bao nhiêu dụ hoặc.
Hắn ngược lại kỳ quái, luôn cảm thấy lần này Ngô Vương Phủ biểu hiện quá ân cần, vốn chỉ cần hạ nhân mang thức ăn tới là được, nhưng Tề Vương phi lại đích thân đi, có gì đó quái lạ...
Giữa sân thoải mái nhất không ai qua được Tổ An, hắn rất tùy ý nằm ở trên giường, thông qua cửa sổ nhìn Ngô Vương phi chỉ huy thị nữ phân phát thức ăn, âm thầm tắc lưỡi, eo của nữ nhân này thật thon, mông thật vễnh, chậc chậc, ngực thật tròn!
Dù phong cách quần áo của đối phương tương đối bảo thủ, nhưng vẫn khó giấu đường cong rung động lòng người, lại phối hợp dung nhan hại nước hại dân và khí chất thánh khiết không thể xâm phạm, khó trách có thể làm đám mặt sắt kia mê đến thần hồn điên đảo.
Lúc này tựa hồ Ngô Vương phi có cảm giác, cũng nhìn về phía hắn, sau đó nói với Hoàng Hôi Hồng:
- Những khâm phạm kia hẳn cũng cần ăn chút gì chứ? Vận mệnh của bọn họ đã rất bi thảm, không thể để bọn hắn làm quỷ chết đói được, cho nên cố ý để hạ nhân chuẩn bị một chút.
Hoàng Hôi Hồng cảm thán nói:
- Vương phi thật có thiện tâm.
Hắn nháy mắt, để thủ hạ tiếp nhận đồ ăn do bọn nha hoàn đưa tới, dù sao khâm phạm là không cho phép ngoại nhân tiếp xúc.
Mặt khác thủ hạ của hắn còn có người lấy ra ngân châm thử thử, thấy không có độc mới cho hắn ánh mắt yên tâm.
Ngô Vương phi giống như không nhìn thấy, chỉ cười hỏi:
- A, sao ta thấy có vài tướng sĩ không ăn? Là đồ ăn không hợp khẩu vị của bọn họ sao, không bằng ta lại để nhà bếp chuẩn bị món khác?
- Không cần.
Hoàng Hôi Hồng vội vàng giải thích.
- Đây là quy củ của chúng ta, sẽ không cùng lúc ăn uống, miễn cho cả đoàn trúng chiêu.
Sau khi nói xong hắn lúng túng bổ sung:
- Vương phi thứ lỗi, cũng không phải chúng ta hoài nghi ngài, nhưng đây là quy định.
- Lý giải, là ta quá đường đột.
Ngô Vương phi hé miệng cười duyên.
- Khó trách Tú Y Sứ Giả các ngươi được thế nhân ca ngợi, quả nhiên là tinh anh trong tinh anh.
- Vương phi quá khen.
Được nàng khen, tuy đám người Hoàng Hôi Hồng mang theo mặt nạ nhìn không ra biểu lộ, nhưng ngôn ngữ tay chân đã biểu hiện lúc này bọn hắn tâm hoa nộ phóng.
Thường nói tú sắc khả xan, nhìn thấy mỹ nhân như vậy, những binh lính kia ngay cả cơm cũng muốn ăn nhiều hai phần.
Đồng thời trong lòng đối hâm mộ Hoàng Hôi Hồng không thôi, lại có thể khoảng cách gần nói chuyện với nàng.
Lúc này nhịp tim của Hoàng Hôi Hồng đập rất lợi hại, trên người đối phương ẩn ẩn truyền đến mùi thơm cao quý trang nhã, làm cho người lâng lâng.
- A?
Hoàng Hôi Hồng rốt cục ý thức được không đúng, phải biết mỗi Tú Y Sứ Giả đều trải qua huấn luyện tàn khốc, thậm chí vì rèn luyện sức chống cự với nữ sắc, thời điểm huấn luyện thường xuyên sẽ đưa tới rất nhiều cô gái xinh đẹp để bọn họ hưởng dụng, đồng thời thỉnh thoảng an bài nữ tử cố ý tiếp cận bọn họ, thi triển mỹ nhân kế, một khi phát hiện Tú Y Sứ Giả động tình, hắn sẽ lập tức bị đào thải.
Có thể nói mỗi một Tú Y Sứ Giả trên cơ bản đều là lão thủ vượt qua vạn bụi hoa, hắn thân là tiểu thống lĩnh, ý chí càng mạnh mẽ hơn Tú Y Sứ Giả bình thường.
Ngô Vương phi rất xinh đẹp, giống như thiên tiên, nhưng mình còn không đến mức như vậy.
Đúng lúc này, xung quanh bỗng nhiên truyền đến âm thanh ngã xuống, không ít binh lính té ngã trên đất.
- Địch tập!
Trong lòng Hoàng Hôi Hồng bốc lên ý lạnh, vội vàng lấy ra Câu Hồn Tác, đồng thời một tay khác nâng lên đạn pháo muốn thông báo đám người Lương Vương.
Nhưng lúc này, trong mắt hắn xuất hiện một đôi mắt màu tím.
Hắn chưa thấy qua ánh mắt xinh đẹp như thế, nhớ mang máng có chút giống Ngô Vương phi, thế nhưng so với ánh mắt thánh khiết không thể xâm phạm của Ngô Vương phi, bây giờ trong con mắt kia nhiều một cỗ yêu mị nói không nên lời.