Vân Vũ Tình ân một tiếng, không hiểu hắn ở thời điểm này nói cái kia làm gì.
Ngô Vương nói tiếp:
- Ta biết ngươi luốn muốn hoài thai, nhưng có chuyện ta một mực không nói cho ngươi biết, bởi vì thời gian trước ta muốn ở trước mặt phụ hoàng biểu hiện mình càng có giá trị hơn đại ca, cho nên dùng hết các loại phương pháp liều mạng tăng cao tu vi, kết quả tẩu hỏa nhập ma, mặc dù sau đó may mắn giữ được tính mạng, nhưng thân thể lưu lại ám tật không thể nghịch chuyển.
- Ta biết, những năm này thân thể ngươi một mực không tốt, khí trời hơi hơi lạnh ngươi sẽ ho khan.
Nghĩ đến bệnh tình của trượng phu, trong lòng Vân Vũ Tình đau lòng, những năm này nàng tìm lương y khắp nơi, thậm chí dùng một số bí pháp của Ma tộc, nhưng rất khó chữa tốt.
- Không chỉ ho khan.
Trên mặt Ngô Vương lộ ra biểu lộ khó có thể mở miệng, cuối cùng nói.
- Thực ra ta đã đánh mất năng lực sinh dục, đời này sẽ không có hài tử.
- Cái gì!
Vân Vũ Tình nhất thời hoa dung thất sắc, vẻ mặt khiếp sợ nhìn trượng phu.
- Sự kiện này quan hệ quá lớn, hoàng thất không có khả năng lựa chọn một hoàng tử không có khả năng sinh con làm hoàng đế đời tiếp theo, cho nên tất cả người biết chuyện đều bị ta diệt khẩu, hiện tại chỉ có ngươi biết, ngươi là thê tử của ta, ta tin tưởng ngươi mới nguyện ý nói sự tình bí ẩn như vậy.
Ngô Vương yên tĩnh nhìn thê tử.
Vân Vũ Tình sớm đã nước mắt rơi như mưa, nắm tay trượng phu:
- Phu quân, những thứ này ta đều không thèm để ý, chúng ta có thể nhận nuôi.
Nghĩ đến trượng phu nhiều năm như vậy một mực gánh vác bí mật kia, nàng không để ý tức giận trước đó, trong lòng càng nhiều là thương tiếc.
Ngô Vương lắc đầu:
- Không được, như thế sẽ bại lộ sự thật ta không thể sinh con, sau đó tự đoạn tư cách thừa kế hoàng vị, ta tuyệt đối không có cách nào tiếp nhận. Cho nên muốn sinh con mà nói, chỉ có thể do ngươi mười tháng hoài thai sinh ra, như vậy mới sẽ không làm người hoài nghi.
Vân Vũ Tình:
- ...
- Vốn ta còn nghĩ làm sao tìm được cơ hội cùng ngươi nói sự kiện này, vừa vặn hiện tại hai chuyện có thể giải quyết.
Ngô Vương như nói ra tảng đá lớn trong lòng, cả người nhẹ nhõm.
- Cho nên lần này ngươi không chỉ giúp ta tranh đoạt hoàng vị, còn có thể thay đổi vận mệnh của Ma tộc, mặt khác còn có thể từ chỗ hắn mượn giống, có thể nói một công ba việc.
Trong đầu Vân Vũ Tình như một đoàn đay rối, nhịn không được vừa thẹn vừa giận:
- Sự tình như vậy có thể sử dụng từ này hình dung sao!
Ngô Vương thở dài:
- Ta cũng biết sự kiện này ủy khuất ngươi, nhưng thật không có biện pháp khác. Vũ Tình, ta không tìm được biện pháp khác, ngươi nhất định phải giúp ta một chút.
Vân Vũ Tình trực tiếp đứng dậy hất tay hắn ra, khuôn mặt đỏ bừng lên:
- Nhưng loại sự tình này ngươi bảo ta giúp thế nào!
Ngô Vương có chút khó hiểu nói:
- Theo ta biết, văn phong của Ma tộc các ngươi thoáng hơn Nhân tộc rất nhiều, vì sao khó tiếp nhận việc này như vậy.
- Cũng không phải tất cả Ma tộc đều tính tình như thế!
Vân Vũ Tình dậm chân, quay người muốn đi.
- Khụ khụ...
Lúc này sau lưng truyền đến tiếng ho khan dữ dội, nàng nhìn lại, phát hiện khuôn mặt của Ngô Vương đỏ bừng, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
- Phu quân!
Vân Vũ Tình vội vàng chạy tới xem xét tình huống.
Thật lâu sau Ngô Vương mới thở ra hơi:
- Không có gì, ta cũng biết sự kiện này để ngươi khó xử. Quên đi, ta sẽ an tâm làm Vương gia nhàn tản, tận hết khả năng che chở tộc nhân của ngươi là được, mặt khác đến thời điểm tìm cơ hội thu dưỡng một đứa bé, dù sao cũng không cần tranh đoạt hoàng vị, để người ta cười thì cứ cười đi.
Nghe ngữ khí chua xót của hắn, Vân Vũ Tình nhịn không được cắn môi, nhiều năm như vậy, nàng làm sao không biết hoàng vị là tất cả truy cầu và động lực của trượng phu, những năm này hắn chuẩn bị và bố cục đều là vì hoàng vị, thậm chí ngay cả ám tật cũng là vì trùng kích hoàng vị tạo thành, thời điểm này để hắn từ bỏ, có thể nói không khác gì mất đi hi vọng cả đời.
Huống chi xưa nay trượng phu rất chú trọng thể diện, nếu như thu dưỡng hài tử bại lộ sự tình không thể sinh dục, chỉ sợ còn khó chịu hơn giết hắn.
Mình khẳng định không nỡ để hắn chịu khổ như vậy, hơn phân nửa vẫn sẽ dựa theo ý nghĩ của hắn tìm nam nhân sinh đứa bé, đã như vậy, còn không bằng nhân cơ hội này, còn có thể từ trong tay Tổ An lấy được Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, đồng thời vì tương lai của Ma tộc hi sinh mình một chút...
- Phu quân ngươi không nên tức giận, ta đáp ứng ngươi là được.
Thời điểm Vân Vũ Tình nói lời này, trong mắt chảy ra nước mắt.
- Thật!
Ngô Vương mừng rỡ.
- Cám ơn ngươi, Vũ Tình!
Vân Vũ Tình lui một bước, cự tuyệt hắn ôm ấp, thời điểm này, nàng cảm thấy trượng phu có chút lạ lẫm.
Cách một lát nàng rốt cục bình tĩnh lại, bắt đầu thảo luận kế hoạch cụ thể:
- Nhưng còn có một vấn đề, thời gian ngắn như vậy, ta không nhất định... không nhất định có thể mang thai.
Nghĩ đến nếu như lần này không hoài thai được, lần sau còn phải tìm nam nhân khác mượn, nàng quả thực muốn điên.
- Không sao, ta đã nghĩ kỹ.
Ngô Vương nói.
- Ngày mai ta sẽ nghĩ biện pháp cuốn lấy Lương Vương và Liễu Diệu một đêm, ngươi tận khả năng cùng Tổ An... Khụ khụ, dù sao Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh mênh mông cuồn cuộn, một lần chưa hẳn có thể cảm thụ được hoàn toàn.
Không biết vì sao, nghĩ đến ngày mai có khả năng phát sinh đủ loại hình ảnh, hắn vừa phẫn nộ đau lòng, vừa miệng đắng lưỡi khô, toàn thân hưng phấn.
Vân Vũ Tình:
- ...
Không nghĩ tới trượng phu sớm đã kế hoạch chi tiết như thế, trong nội tâm nàng nhất thời rét lạnh.