Vân Vũ Tình hít sâu một hơi, bình phục lại tâm tình, mới nói:
- Chúng ta có thể giúp ngươi bảo vệ Sở gia không bị nhằm vào, đồng thời còn sẽ để cho Sở gia càng ngày càng hưng thịnh.
- Đây chính là điều kiện các ngươi thương lượng nửa ngày?
Tổ An hừ lạnh.
- Mọi người đều biết, ta đã không phải người của Sở gia, lui vạn bước nói, coi như ta là người Sở gia, hiện tại loại cục diện này, ta còn quản Sở gia làm gì?
- Công tử cần gì phải giả vờ không quan tâm, nếu thật không quan tâm, lúc trước vì sao lại vì cứu Sở gia mà hi sinh mình, phải biết khi đó ngươi có thể đào thoát.
Vân Vũ Tình nói, hiển nhiên tình báo liên quan tới Tổ An đã sớm bị bọn họ phân tích vô số lần.
- Phải thì thế nào, không phải thì thế nào, dù sao ta đã giúp Sở gia một lần, không có khả năng một mực giúp, ta cũng không phải thánh mẫu.
Tổ An đáp.
- Thế nhưng nếu công tử không hợp tác, chúng ta cũng có thể để Sở gia qua trong giây lát hủy diệt, đến thời điểm thê tử của ngươi, còn có tiểu di tử cùng ngươi quan hệ rất tốt, thậm chí mẹ vợ xinh đẹp của ngươi, có thể bị bán vào Giáo Phường Ty, loại gặp gỡ bi thảm kia hiển nhiên là ngươi không muốn nhìn thấy.
Trong giọng nói của Vân Vũ Tình mang theo hàn ý dày đặc, thời điểm này, nàng mới có chút giống bộ dáng của Ma tộc.
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Trong lòng Tổ An thầm giận, lạnh lùng nhìn nàng.
- Cũng không phải uy hiếp, chỉ đang cùng công tử nói rõ lợi hại mà thôi.
Vân Vũ Tình bình tĩnh.
Tổ An hừ lạnh:
- Ta đã nói rồi, ta giúp Sở gia một lần đã tận tình tận nghĩa, không có khả năng một mực quản sự tình của Sở gia. Bọn họ hưng thịnh cũng tốt, bại vong cũng được, đều không có quan hệ gì tới ta.
- Lại nói, Sở gia có thể tồn tại ngàn năm tự nhiên có đạo lý của nó, ngay cả hoàng thượng mất nhiều năm như vậy cũng không đối phó được, ta không tin chỉ là một Ngô Vương Phủ, lại có thể diệt được Sở gia.
Vân Vũ Tình cắn môi, cũng không phản bác, qua một lúc mới nói:
- Tốt, vậy chúng ta không nói người khác, nói bản thân ngươi. Chúng ta có thể mạo hiểm chế tạo cơ hội chạy trốn cho ngươi, đồng thời các loại thần công bí kíp, các loại mỹ nhân đều mặc ngươi tuyển, đến thời điểm thiên địa to lớn, mặc ngươi ngao du.
- Trốn, vì sao phải trốn?
Tổ An lắc đầu.
- Trong thiên hạ tất cả đều là vương thổ, ta có thể chạy trốn tới đâu.
Vân Vũ Tình hơi nghi hoặc:
- Chẳng lẽ công tử không biết đến kinh thành hẳn phải chết không thể nghi ngờ? Trốn chí ít còn có một đường sinh cơ.
- Trốn cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Tổ An rất nhẹ nhàng nói.
- Hiện tại trừ hoàng thượng, không biết có bao nhiêu người chờ truy sát ta, hiện tại chí ít còn có cấm quân bảo hộ ta, có thể qua mấy ngày cuộc sống an ổn.
- Nếu như công tử lo lắng cái này, Ma tộc chúng ta có thể che chở ngươi.
Vân Vũ Tình vội vàng nói.
- Ngươi cho ta ngốc sao?
Tổ An trực tiếp cự tuyệt.
- Đây chẳng phải vừa ra hang hổ, lại nhập hang sói? Đến thời điểm Ma tộc các ngươi không treo ngược ta lên nghiêm hình tra khảo mới lạ.
- Chúng ta rất thành tâm.
Vân Vũ Tình có chút đau đầu, gia hỏa này quá lanh lợi, căn bản không lừa gạt được.
- Thành tâm?
Tổ An cười lạnh, đừng nhìn hiện tại nàng vẻ mặt ôn hoà đàm phán, nhưng nếu như không có Lương Vương và những cấm quân kia che chở, đoán chừng nàng đã sớm để cho ta nếm hết cực hình của Ma tộc.
Vân Vũ Tình đành phải nói ra từng điều kiện lúc trước thương lượng, chỉ tiếc Tổ An không cảm thấy hứng thú chút nào.
Nàng cả người nhất thời rơi vào trầm mặc, chẳng lẽ phải đi đến một bước kia.
Tổ An cũng đang trầm tư, đến cùng từ Ngô Vương Phủ lấy cái gì mới giúp được kế hoạch của hắn ở kinh thành, đáng tiếc hắn không hiểu tình huống bên kinh thành, rất khó làm ra phán đoán chính xác, vốn muốn từ trong miệng đối phương đạt được một ít dẫn dắt, ai biết bọn họ nói tới nói lui chỉ là đề nghị tào lao.
Đang định nhắc nhở đối phương, bỗng nhiên Vân Vũ Tình mở miệng:
- Được rồi, ta đáp ứng ngươi là được.
Tổ An:
- ? ? ?
Ta còn chưa nói đâu, ngươi đáp ứng ta cái gì?
Hắn đang định hỏi, chỉ thấy Vân Vũ Tình chậm rãi cởi áo lông, toàn bộ áo khoác chậm rãi rơi xuống đất, quần áo bên trong dán vào thân thể, thân hình càng có vẻ thướt tha yểu điệu, rung động lòng người.
- Ây...
Tổ An ngây người, ngươi một lời không hợp thì cởi quần áo, chẳng lẽ bí lại là pháp gì của Ma tộc sao?
Vân Vũ Tình chậm rãi đi đến bên hắn, trên khuôn mặt đẹp để cho người ta ngạt thở mang theo hàn ý:
- Ngươi nói còn giữ lời không?
Tổ An nuốt nước miếng, chợt nhớ tới hôm qua nói đùa:
- Sự tình như vậy ngươi lại cùng trượng phu thương lượng qua?
- Thời điểm này đừng nhắc tới hắn.
Ngữ khí của Vân Vũ Tình cực kỳ băng lãnh.
- Ngươi trả lời ta còn giữ lời không?
Cách gần như vậy, mùi thơm thấm vào ruột gan trên người đối phương để Tổ An choáng váng:
- Tự nhiên là chắc chắn, nhưng ngươi không thực...
Hắn im bặt mà dừng, bởi vì đối phương dùng hành động trả lời nghi vấn của hắn.
Chỉ thấy Vân Vũ Tình giải dây lụa bên hông, quần áo trắng noãn chậm rãi từ trên người trượt xuống, bởi vậy có thể thấy được da thịt nàng non mịn cỡ nào.
Nhìn thân thể trắng đến loá mắt kia, hô hấp của Tổ An đột nhiên nhanh lên, không có bất kỳ nam nhân nào có thể ở dưới tình hình này giữ vững được tỉnh táo, hắn cũng không thể.
- Bây giờ có thể nói cho ta khẩu quyết của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh không?
Toàn thân bại lộ ở trong không khí, da thịt của Vân Vũ Tình hơi đỏ lên, bất quá so với lạnh trên người, lúc này tâm nàng lạnh hơn.