Tổ An có chút không lưu loát mở miệng nói:
- Vương phi là...
Vân Vũ Tình chỉ nghĩ hắn không thấy thỏ không thả chim ưng, trong lòng thầm than một tiếng, chậm rãi đi đến trước người, sau đó ngồi xuống trên đùi hắn.
- Tối nay ta là của ngươi, ngươi muốn làm gì thì nhanh chút đi.
Sau đó quay mặt qua, lông mi không ngừng rung động, hiển nhiên lúc này trong nội tâm nàng đã sớm sóng to gió lớn.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Tổ An lại có chút không biết làm sao, dù sao đối phương giống như bị ác bá ức hiếp, để trong lòng hắn có chút áy náy:
- Ách, mặc dù bây giờ nói những thứ này có chút vô sỉ, nhưng ta thật không phải...
- Muốn ta chủ động sao?
Vân Vũ Tình lại hiểu lầm ý tứ của hắn, thầm than một tiếng, dù sao đã làm đến trình độ này, tiến thêm một bước tựa hồ cũng không có gì lớn, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ là được.
Tổ An đang muốn dìu nàng lên, Vân Vũ Tình lại nhích tới, nhẹ nhàng hôn cổ hắn, đồng thời bàn tay ôn nhu giúp hắn cởi lấy trói buộc trên người.
Tay Tổ An nâng ở giữa không trung trong nháy mắt xiết chặt, hiện tại còn có thể nhẫn?
Cảm nhận được thân thể nam nhân biến hóa, thứ kia đã cứng rắn tỳ lên gò mu đầy đặn của nàng, Vân Vũ Tình đang hôn cổ hắn, trong mắt lặng yên lướt qua một hàng thanh lệ.
Nàng thực không trách Tổ An, mọi người đều có sở cầu, không có gì đáng giá chỉ trích.
Đối phương cũng không có ép buộc nàng, thậm chí quyền chủ động còn ở trong tay mình.
Nàng chỉ hận chồng mình, đồng thời cảm thán vận mệnh trêu người.
Bất quá nghĩ đến mục đích chuyến này, nghĩ đến tương lai Ma tộc, nàng lặng lẽ lau nước mắt, quyết định nắm chặt thời gian mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Bỗng nhiên nàng cảm giác được hơi khác thường, cúi đầu xem xét thứ kia, nhất thời giật mình:
- Ngươi... Ngươi là Thú Nhân tộc?
Tổ An sững sờ:
- Thú Nhân tộc, không phải?
- Vậy ngươi là Thú Nhân tộc và Nhân tộc hỗn huyết?
Vân Vũ Tình truy vấn.
- Ngươi mới hỗn huyết, ta là Nhân tộc thuần khiết.
Tổ An nhất thời bất mãn.
- Vì sao ngươi hỏi như vậy?
- Không có... Không có gì.
Vân Vũ Tình hơi đỏ mặt, biểu lộ có chút mất tự nhiên, trái tim giống như hươu chạy loạn.
Không phải Thú Nhân tộc, sao thứ kia lại lớn đến như vậy?
Nàng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, lờ mờ nhìn thấy bầu không khí của yến hội đao cao trào, biết ngăn đám người Lương Vương không dễ, cũng không biết lúc này phu quân có khổ sở hay không.
Nàng thầm than một tiếng, hàm răng khẽ cắn môi đỏ, hai chân hơi nhón lên, thứ kia từ từ tiến vào tận đáy hoa tâm của mình.
- Ân…
Trong nháy mắt, hai đầu lông mày của nàng lộ ra một tia đau đớn, hiển nhiên nàng còn chưa quá thích ứng...
Tổ An cũng sướng đến run người, miệng không ngừng hôn hít lấy hai bầu vú căng tròn, tay thì xoa nắn bờ mông mềm mại.
Bạch… bạch… bạch…
Thân thể của Vân Vũ Tình liên tục lên xuống, thứ kia không ngừng đánh mạnh lên hoa tâm, để ý chí của nàng rơi vào trong thâm uyên.
Theo hai bộ phận liên tục ma sát, âm dịch cũng tiết ra nhiều hơn, để nàng không còn cảm giác đau nhức như lúc đầu, ngược lại từ từ bị cảm giác sướng khoái thay thế.
...
Lại nói một bên khác, trong phòng yến hội Vương phủ, Liễu Diệu nhịn không được cười trêu:
- Hôm nay tửu lực của Tiểu Ngạn hơi tệ nha, mới một lát mặt đã đỏ lợi hại như vậy.
- Thật sao?
Ngô Vương sờ sờ gương mặt, quả nhiên là nóng hổi, hắn vừa cười vừa nói.
- Tửu lượng của ta tự nhiên kém hai vị thúc công.
Liễu Diệu cười ha ha:
- Yên tâm uống đi, ngược lại sau khi ngươi trở về, cháu dâu khẳng định sẽ nấu canh giải rượu cho ngươi, đâu giống chúng ta trở về không có người quản.
Nghe hắn nhắc tới Vân Vũ Tình, chén rượu trong tay Ngô Vương lắc một cái, có điều hắn rất nhanh kịp phản ứng:
- Hai vị thúc công lo xa, đến thời điểm những vũ cơ này, còn có thị nữ xung quanh, hai vị thúc công nhìn trúng ai cứ chọn, cam đoan có người phục thị các ngươi.
- Ha ha ha, tuy Tiểu Ngạn nhìn như văn sĩ, nhưng làm người lại hào sảng thoải mái, đến, cạn một chén!
Lương Vương cũng hào hứng bừng bừng.
Ngô Vương vừa cười vừa rượu, trong lòng suy nghĩ:
- Chỉ là vài ca kỹ tính là gì, ta ngay cả...
Cũng không biết Vũ Tình hiện tại thế nào.
Trong lòng hắn rõ ràng rất thống khổ, thế nhưng vừa nghĩ tới những hình ảnh kia, hắn lại có cảm giác thỏa mãn biến thái, trái tim phanh phanh nhảy loạn, chỉ có thể không ngừng uống rượu che dấu mình dị thường.
...
Một bên khác, Tổ An và Vân Vũ Tình mười ngón đan xen, sau khi động tình muốn đi hôn nàng.
Chỉ tiếc Vân Vũ Tình quay mặt qua một bên, hiển nhiên không muốn hôn môi với hắn.
Tổ An cười cười, cũng không thèm để ý, không hôn môi thì hôn ngực, hôn mặt...
Không thể không nói, nữ nhân này thật là một yêu cơ tuyệt thế, giống như tập hợp thượng thiên sủng ái vào một thân, thiên sứ thanh thuần và ma nữ yêu mị hoàn mỹ kết hợp, hắn âm thầm cảm thán, gia hỏa Ngô Vương kia đầu óc có bệnh sao, thê tử hoàn mỹ như vậy cũng cam lòng đưa đi chấp hành nhiệm vụ?
Hay là Vân Vũ Tình tự ý quyết định?
Là vì Ma tộc sao?
Rất nhanh hắn liền không có công phu nghĩ những thứ này, bởi vì hiện tại lãng phí lực chú ý, quả thực là phung phí của trời.
Lúc này Vân Vũ Tình không ngừng nhấp nhô thân thể, đôi mi thanh tú sớm đã giãn ra, khuôn mặt ửng hồng vì cảm giác giao hoan sung sướng, có điều trong lòng nàng nghi hoặc trùng điệp:
- Vì sao không cảm giác được lộ tuyến nguyên khí vận hành trong cơ thể hắn? Chẳng lẽ hắn còn chưa động tình?
Nàng cắn chặt môi đỏ, nỗ lực nhiều như vậy, hiện tại đã đâm lao phải theo lao, nếu sau cùng cái gì cũng không được thì lỗ lớn.
Sau đó nàng cố nén xấu hổ, vòng eo càng mềm mại, như thuyền con trong sóng lớn...