...
Lại cách thật lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa của thị nữ:
- Vương phi, trời sắp sáng.
Đây là thông báo đám người Lương Vương sắp trở lại.
Vân Vũ Tình lười biếng từ trên giường ngồi dậy, lộ ra đường cong uyển chuyển, vừa mặc y phục vừa lưu luyến không rời quay đầu nhìn Tổ An:
- Lần này từ biệt, không biết còn có cơ hội gặp lại nhau hay không.
Tuy nàng nói như vậy, nhưng trong lòng rõ ràng, sau khi Tổ An đến kinh thành, hoàng đế sẽ không để cho hắn sống.
Ai biết Tổ An cười nói:
- Có giai nhân như Vũ Tình nóng ruột nóng gan, ta làm sao lại bỏ được đi chết, yên tâm, chúng ta khẳng định sẽ gặp lại.
Trên mặt bi thương của Vân Vũ Tình cũng lộ ra vẻ tươi cười:
- Hi vọng như thế.
Nàng mặc lại quần áo, phủ thêm áo lông chồn trắng như tuyết, sau khi ra khỏi phòng, nàng lại biến thành Vương phi cao quý xuất trần.
Nàng mang theo thị nữ rời đi không lâu, âm thanh búng tay thanh thúy truyền đến, tất cả thị vệ trong viện đều khôi phục bình thường, dường như sự tình gì cũng chưa từng xảy ra.
Sau khi Ngô Vương tiễn Lương Vương, Liễu Diệu về, vội vàng tiến đến thư phòng, một đường tâm tình của hắn cực kỳ phức tạp, vừa thống khổ vừa hưng phấn, càng nhiều là chờ mong với Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh.
Trở lại thư phòng, nhìn thấy thê tử ngồi ngay ngắn ở trước bàn, mỹ lệ đoan trang, toàn thân hoàn mỹ, trừ sắc mặt hồng nhuận phơn phớt hơn ngày thường, thì không hề có sự khác biệt.
Hắn nuốt nước miếng dò hỏi:
- Vũ Tình, đắc thủ không?
Vân Vũ Tình ném cho hắn một quyển sách nhỏ, lạnh lùng nói:
- Đây là đồ vật ngươi muốn.
Ngô Vương vội vàng tiếp tới nhìn một chút, tùy tiện lật xem hai trang liền cảm giác thần diệu vô biên, có điều hắn vẫn có chút không yên lòng:
- Gia hỏa kia dễ dàng cho ngươi như vậy? Chẳng lẽ hắn đồng ý mấy phương án chúng ta chuẩn bị?
Vân Vũ Tình lạnh nhạt nói:
- Ngươi cảm thấy như thế nào?
Ngô Vương giật mình:
- Chẳng lẽ ngươi thật...
- Đây chẳng phải là ngươi muốn nhìn thấy sao?
Lúc này trong đôi mắt của Vân Vũ Tình nổi lên lệ quang, nhớ lại cảm tình những năm này, tất cả mọi người nghĩ bọn họ là thần tiên quyến lữ, thậm chí có lúc nàng cũng cảm thấy như vậy, nhưng hai ngày qua phát sinh sự tình để hết thảy trở thành bọt nước.
Nhìn thần sắc của thê tử, trong lòng Ngô Vương đau nhức, nghĩ đến thê tử thật bị nam nhân khác... còn là mình tự tay đẩy ra, trong lòng hắn nhất thời ba đào hung dũng, thần sắc cực kỳ phức tạp, đưa tay tới vịn thê tử:
- Vũ Tình, ủy khuất ngươi.
- Không được đụng ta.
Vân Vũ Tình lui về sau, nhìn hắn như nhìn một người xa lạ.
Trong lúc nhất thời Ngô Vương cũng không biết nên an ủi ra sao, gian phòng rơi vào trầm mặc.
Có điều hắn vẫn nghĩ đến sự tình trọng yếu nhất:
- Bản Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh này là thật hay giả, ngươi nghiệm chứng qua chưa?
- Đương nhiên nghiệm chứng qua.
Vân Vũ Tình nghĩ đến quái dị trên người Tổ An, căn bản không cảm giác được nguyên khí trong cơ thể lưu động, có điều nàng không tính nói cho chồng biết.
Nghĩ đến thê tử nghiệm chứng thật giả chỉ có một biện pháp, Ngô Vương nhất thời lòng như đao cắt, nhưng lại có cảm giác thoải mái không hiểu:
- Quyển bí tịch này rất phức tạp, mỗi một chỗ ngươi đều nghiệm chứng chứ?
Chuyện rất quan trọng, hắn không thể không cẩn thận, vạn nhất luyện cái giả, như vậy sẽ xong đời.
- Đương nhiên, ta nghiệm chứng cả một đêm.
Nhớ lại từng màn phát sinh, sắc mặt Vân Vũ Tình lóe lên vẻ ửng hồng, sau đó nhìn về phía trượng phu, ánh mắt đầy ý trả thù.
- Thế nào, có muốn ta nói tỉ mỉ cho ngươi nghe không? Để ngươi biết nam nhân khác đùa bỡn thê tử ngươi như thế nào?
- Cả một đêm!
Ngô Vương trợn mắt hốc mồm, vốn hắn nghĩ một đêm này hai người chủ yếu là thương lượng và đàm phán, nhưng nghe thê tử nói, tựa hồ là ý khác.
Tổ An còn là người sao?
Nghĩ đến thê tử bị giày vò một đêm, hắn liền miệng đắng lưỡi khô, nói thật, hắn đúng là rất muốn nghe chi tiết, đáng tiếc đây là bí mật nói không nên lời, nhiều năm cao cao tại thượng để hắn không có mặt mũi thừa nhận, đành phải cười chua xót:
- Không... Không cần, như vậy chắc hẳn ngươi có thể mang thai, cũng coi như đồng thời giải quyết một chuyện khác.
Vân Vũ Tình vô ý thức sờ bụng, trên mặt lóe lên vẻ ôn nhu.
Biểu lộ của nàng không giấu diếm được ánh mắt của Ngô Vương, hắn không khỏi lạnh lẽo hỏi:
- Ngươi sẽ không yêu gia hỏa kia đó chứ?
- Yêu hắn?
Vân Vũ Tình có chút mờ mịt, thời gian ngắn như vậy mình sẽ di tình biệt luyến, yêu mến một nam nhân khác sao? Nhưng trên người gia hỏa kia thật có một loại mị lực to lớn.
Nàng lắc đầu khu trục những tâm tư hỗn loạn kia:
- Yêu hay không không biết, nhưng hắn càng giống nam nhân hơn ngươi.
Nàng chủ yếu là muốn nói ngay cả một ngoại nhân cũng sẽ thương tiếc nàng, bảo nàng về sau không nên làm ra loại chuyện ngu ngốc như vậy nữa, kết quả chồng mình lại ép mình đi phục vụ nam nhân khác.
Sau khi nói xong liền quay người rời đi, mệt nhọc một đêm, thể xác và tinh thần của nàng đều mệt, hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng những lời kia đến trong tai Ngô Vương lại có ý tứ khác.
Đến từ Ngô Vương, điểm nộ khí +999+999+999...
Nhìn bóng lưng mỹ lệ làm rung động lòng người của thê tử, trong mắt Ngô Vương lóe lên vẻ ngoan lệ.
Đợi Vân Vũ Tình rời đi, hắn lập tức triệu tập tâm phúc Tôn Bất Khí và Thịnh Hoằng lại:
- Giúp ta an bài một chút, giết Tổ An.
Bây giờ Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh đã tới tay, không cần thiết giữ lại, trên đời này có một mình hắn trường sinh là được, không cần thêm một cái khác, càng không hi vọng phụ hoàng cường đại kia vĩnh viễn không chết
Ngoài ra còn có một chuyện kích thích sát tâm của hắn, tuy vừa rồi Vân Vũ Tình tận lực che lấp, nhưng thông qua vùng cổ, vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy trên cổ tràn đầy vết hôn, có thể nghĩ vừa rồi hai người chiến đấu kịch liệt như thế nào.