Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 845 - Chương 845: Giáo Huấn (2)

Chương 845: Giáo huấn (2) Chương 845: Giáo huấn (2)

Hơn nữa ngữ khí và thần thái mềm mại đáng yêu của thê tử, giống như đã làm ra cảm tình, trong lòng hắn vừa ghen ghét vừa đố kị, hắn có thể dễ dàng tha thứ nam nhân khác tiến vào thân thể của Vân Vũ Tình, nhưng tuyệt đối không cách nào tha thứ đối phương tiến vào trong tim của thê tử.

Tôn Bất Khí và Thịnh Hoằng kinh hãi, vội vàng nói:

- Vương gia nghĩ lại, ở thời điểm này giết Tổ An, chẳng phải chọc bệ hạ nổi trận lôi đình, đến thời điểm chúng ta tuyệt đối không chịu đựng nổi.

Ngô Vương hừ lạnh:

- Ta đương nhiên sẽ không ngốc đến tự mình ra tay, các ngươi nghĩ biện pháp đi thông báo đám phản quân Lô Tán Nguyên, nói cho bọn hắn sự tình liên quan tới Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, còn có tuyến đường về kinh của cấm quân, bọn họ khẳng định sẽ đi làm.

- Lô Tán Nguyên?

Thịnh Hoằng biến sắc.

- Đây chính là mối họa tâm phúc của triều đình, chúng ta tiếp xúc bọn họ, có phải quá mạo hiểm hay không.

Đại Chu nhất thống thiên hạ, lại đánh bại dị tộc, có thể nói thái bình lâu ngày, nhưng nội bộ cũng không phải hoàn toàn không có chiến sự, các nơi bởi vì đủ loại áp bách, cũng thỉnh thoảng có khởi nghĩa, Lô Tán Nguyên là một cỗ lớn nhất, đã mấy lần đánh bại quân đội do triều đình phái đi vây quét, có thể nói uy chấn trong ngoài triều chính.

Tôn Bất Khí cũng vội vàng khuyên nhủ:

- Đúng vậy Vương gia, đây chính là củ khoai lang bỏng tay, không dính được, vạn nhất sự tình bị điều tra ra, chúng ta sẽ gánh không nổi.

Ngô Vương lạnh lùng:

- Phụ cận trừ bộ đội của Lô Tán Nguyên, thì không ai có thể ăn được cấm quân do Lương Vương chỉ huy.

Hắn vốn định sau khi sự việc xảy ra giết Tổ An, vừa rồi nhìn thấy bộ dáng của thê tử, thì càng kiên định niềm tin trong lòng.

- Vấn đề các ngươi lo lắng muốn giải quyết cũng dễ dàng, cứ ngụy trang thành người Tề Vương đi tiếp xúc bọn họ là được, trên đời này tất cả mọi người đều biết, không muốn phụ hoàng trường sinh nhất, là vị thúc thúc thân ái kia của ta.

Trong nụ cười của Ngô Vương tràn đầy lãnh ý, hắn muốn trèo lên Hoàng vị, địch nhân lớn nhất có hai cái, một là Tề Vương, hai là Thái tử, bây giờ Thái tử nhu nhược, hắn căn bản không để ở trong lòng, kiêng kỵ nhất vẫn là vị thúc thúc được người người tán thưởng hiền vương kia.

Hai mắt Tôn Bất Khí tỏa sáng:

- Vương gia quả nhiên cao minh, ta đi làm ngay.

Sau khi hai người rời đi, trong lòng Ngô Vương vui vẻ đi tìm thê tử, ai biết đối phương ngay cả cửa cũng không cho hắn vào:

- Hôm nay mệt, Vương gia trở về đi.

Sắc mặt Ngô Vương âm tình biến hóa, bất quá hôm nay hẹn trong lòng, không dám lại đắc tội nàng, đành phải về phòng của mình, tiện tay kéo một thị nữ ăn đỡ.

Trong đầu hiện ra một ít hình ảnh tưởng tượng, hắn cảm thấy hôm nay trạng thái của mình tốt hơn trước kia rất nhiều.

Nhưng tốt hơn cũng chỉ mấy phút, sau đó thị nữ thu thập y phục rời đi.

Hắn thì thỏa mãn mở ra Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh bắt đầu tu luyện, nỗ lực lớn như vậy, môn công pháp này nhất định phải luyện ra kết quả.

Rất nhanh sắc trời triệt để sáng, tối hôm qua Lương Vương và Liễu Diệu “vất vả” một đêm, ngủ đến giữa trưa mới dậy.

Sau đó cáo từ Ngô Vương, lần này Ngô Vương không có giữ lại, từ trong vương phủ đưa bọn họ ra khỏi thành.

Trên đường Lương Vương nhịn không được cảm thán nói:

- Hai ngày trước thấy cháu dâu sắc mặt tái nhợt, hôm nay nhìn sắc mặt lại hồng nhuận phơn phớt, diễm lệ hơn rất nhiều, về sau phải chú ý thân thể nhiều một chút.

Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Ngô Vương quay đầu nhìn Tổ An cách đó không xa, tay nắm thật chặt, móng tay muốn đâm vào trong thịt.

Đến từ Triệu Ngạn, điểm nộ khí +666+666+666...

Nhìn hệ thống liên tiếp cộng điểm nộ khí, Tổ An giật mình, bất quá kịp phản ứng, tối hôm qua Vân Vũ Tình tới, hắn hơn phân nửa là hiểu rõ tình hình, có khi chính là hắn sai sử.

Ai, trên đời lại còn có nam nhân tốt như vậy!

Ân, tốt nhất để cho ta gặp phải nhiều một chút, để bọn hắn thỏa mãn nguyện vọng!

Tổ An không tự chủ được nhìn về phía Vân Vũ Tình, thấy nàng cũng đang len lén nhìn mình, không khỏi cười cười, lặng lẽ cùng nàng nháy mắt mấy cái.

Vân Vũ Tình hơi đỏ mặt, vội quay mặt đi.

Hôm nay thân thể và tinh thần của nàng đều rất mệt mỏi, thực không muốn đến, chỉ bất quá nghĩ này là lần cuối gặp Tổ An, nàng vẫn quỷ thần xui khiến đi ra.

Hai người giao lưu không giấu diếm được ánh mắt của Ngô Vương, trong lòng hắn càng tức giận.

Đến từ Triệu Ngạn, điểm nộ khí +1024!

Chỉ bất quá trước mắt bao người, hắn không tiện phát tác, chỉ có thể coi như chuyện gì cũng không có phát sinh, tiếp tục hàn huyên với đám người Lương Vương, Liễu Diệu.

Sau khi ra khỏi thành, song phương mỗi người đi một ngả.

Thời điểm xe ngựa của Tổ An đi ngang qua, Vân Vũ Tình nguyên khí truyền âm:

- Đi đường cẩn thận!

Cảm nhận được trong giọng nói của nàng đau thương khi ly biệt, Tổ An cười ha ha:

- Kỷ Bắc Thành là chỗ tốt, không chỉ phong cảnh đẹp, người cũng đẹp, lần sau ta nhất định sẽ trở về, ha ha ha.

Khuôn mặt của Vân Vũ Tình đỏ lên, biết hắn cố ý nói cho mình nghe, để nàng nhớ kỹ ước định của hai người, chỉ bất quá nàng nghĩ không ra Tổ An còn có sinh cơ gì.

Người xung quanh thì kỳ lạ, nghĩ thầm ngươi chỉ là tù nhân đi ngang qua nơi này, có cái gì đáng giá lưu luyến chứ?

Chỉ có Ngô Vương biết ý tứ trong lời nói của hắn, trong lúc nhất thời khuôn mặt tuấn tú rất khó coi, sát cơ trong mắt càng nồng đậm.

Đến từ Ngô Vương, điểm nộ khí +444!

Hoàng Hôi Hồng tức giận thay hắn đóng cửa xe:

- Ngậm miệng lại, đã là khâm phạm còn muốn trở về.

Người xung quanh cười vang, hiển nhiên đang cười hắn không biết tự lượng sức mình.

Bình Luận (0)
Comment