Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 846 - Chương 846: Kề Vai Chiến Đấu

Chương 846: Kề vai chiến đấu Chương 846: Kề vai chiến đấu

Tổ An không để bụng, đám cặn bã các ngươi làm sao hiểu được ta khoái lạc.

- Ngươi và Vương phi có chuyện gì sao?

Trịnh Đán dùng ngón tay viết, vừa rồi nàng ở bên cạnh Tổ An, nhìn thấy hai người mặt mày tỏ ý.

Tổ An mỉm cười, cũng viết:

- Đúng vậy, nàng khó địch nổi dung nhan anh tuấn của ta, triệt để quỳ dưới mị lực của ta rồi.

Trịnh Đán trợn trừng mắt:

- ...

Ta tin ngươi mới có quỷ, người ta là Vương phi cao quý, nhân vật giống như tiên nữ, sẽ coi trọng ngươi?

Nếu thời gian dài thì nói không chừng, nhưng bọn hắn chỉ ở Vương phủ hai ngày, hơn nữa một mực bị giam ở trong biệt viện, ngay cả mặt của Vương phi cũng không thấy, làm sao có thể gặp nhau.

Vừa nghĩ như thế nàng mới buông lỏng một hơi, cảm thấy mình nghĩ nhiều.

Lúc này trong xe tù đằng sau, Tang Hoằng cũng tràn đầy nghi hoặc, hắn luôn cảm giác mình quên cái đồ vật gì, đáng tiếc mặc hắn suy nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ ra đến cùng quên cái gì.

Chỉ có Tang Thiên lưu luyến không rời nhìn nữ tử mặc áo lông ở xa xa, trong lòng cảm thán tại sao trên đời lại có nữ nhân hoàn mỹ như thế, đồng thời hâm mộ Ngô Vương không thôi.

Đoàn người mỗi người có tâm tư riêng, một đường lên phía bắc, ngày này đi vào một cái trấn nhỏ, trời đã sắp tối, Lương Vương hạ lệnh đóng quân ở trên trấn.

Tiểu trấn rất nhỏ, chỉ có một khách sạn, thủ hạ của Lương Vương nhanh chóng bao hết khách sạn. Đương nhiên đại bộ phận cấm quân chỉ có thể trú đóng ở ngoài trấn nhỏ.

Bởi vì ít phòng, Tổ An tự nhiên không có cơ hội ở riêng, không thể không ở cùng cha con Tang Thiên.

Cùng ở một phòng, Tang Thiên nhìn thấy Tổ An như cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt.

Nhìn thấy hắn muốn lao vào, Tổ An bất mãn nói:

- Ngươi không khỏi quá lấy oán báo ân rồi.

- Ta lấy oán báo ân?

Tang Thiên tức giận mà cười, cũng không biết da mặt của gia hỏa này phải dày như thế nào mới nói ra được.

Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +666!

- Không nói trước đó cứu ngươi, chỉ nói hiện tại, nếu không phải ta, các ngươi còn ở trong xe tù, có cơ hội vào ở phòng trọ sao?

Tổ An hừ lạnh.

Hô hấp của Tang Thiên cứng lại, gia hỏa này nói cũng không sai.

Vốn dĩ bọn họ đều nên ở trong xe tù, nhưng Tổ An một đường ồn ào trách móc, nếu để cho hắn không thoải mái, đến thời điểm ở trước mặt hoàng thượng sẽ quên một số nội dung của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, đẩy trách nhiệm lên đầu mọi người, nói bọn họ vì không muốn để cho hoàng thượng trường sinh mới cố ý nhằm vào.

Những lão hồ ly như Lương Vương sao dám gánh trách nhiệm như vậy, lại nói chỉ cho một gian phòng, cũng chả có gì.

Cho nên một đường đều cho hắn nghỉ trong phòng êm, đương nhiên cân nhắc đến truyền đi không dễ nghe, đường đường một Tông Sư lại bị du côn áp chế khắp nơi, cho nên Lương Vương dứt khoát để mấy khâm phạm vào phòng, dù sao đám người Tang Hoằng đã từng là đại quan của triều đình, miễn cho tương lai Ngự Sử Đài nói đông nói tây.

Trước kia gian phòng dư dả còn tốt, hiện tại phòng khách sạn không nhiều, chỉ có thể để ba người bọn họ ở cùng một gian.

- Này mới đúng nha, làm người phải tri ân đồ báo, bằng không làm ta phát bực, ta trực tiếp đi phòng của Trịnh tiểu thư, đến thời điểm đó nhìn ngươi làm sao bây giờ.

Tổ An hừ lạnh.

Trịnh Đán là nữ tử, tự nhiên không có khả năng buổi tối ở cùng người khác.

Dù sao còn chưa có chính thức định tội Tang Hoằng, đám người Lương Vương, Liễu Diệu vẫn cố kỵ một số ảnh hưởng.

- Ngươi khinh người quá đáng!

Tang Thiên sắp phát điên, gầm thét lao về phía đối phương.

Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +999!

Bởi vì nguyên khí bị khóa lại, động tác của hắn không khác gì người bình thường, Tổ An rất dễ dàng tránh thoát.

Hắn vừa né tránh vừa la hét:

- Giết người rồi giết người rồi, ta muốn đổi phòng!

- Nhốn nháo cái gì?

Hoàng Hôi Hồng tiến đến trừng hai người một cái.

- Lại nhao nhao tất cả đều đi ra ngoài xe tù ngủ.

Tổ An cười hắc hắc:

- Không phải ta muốn nhao nhao, mà là gia hỏa này coi ta như cừu nhân, nhìn thấy ta liền muốn đánh muốn giết, ta ở chỗ này không có cảm giác an toàn, muốn đổi đến phòng của Trịnh tiểu thư, ta và nàng bình thường ở chung quen, chắc hẳn sẽ không để ý.

- Ngọa tào?

Bỗng nhiên Tang Thiên kịp phản ứng, tựa hồ mình lại dính bẫy của gia hỏa này.

Thời điểm hắn lo lắng, Hoàng Hôi Hồng trừng Tổ An một cái:

- Đổi qua ngủ cùng Trịnh tiểu thư? Ngươi nghĩ hay lắm?

Tổ An:

- ...

Sao gia hỏa này nhìn ta có chút không vừa mắt thế nhỉ? Không rồi cùng nữ thần của ngươi mặt mày đưa tình vài cái sao, cần đến làm khó dễ cho ta?

Lúc này có binh lính chạy tới:

- Hoàng thống lĩnh, Vương gia mời ngươi đi qua có việc thương lượng.

Hoàng Hôi Hồng gật đầu, sau đó cảnh cáo hai người:

- Nếu các ngươi gây sự nữa, ta sẽ không khách khí. Tang đại nhân, ngươi cũng nói một câu đi, bằng không đến lúc đưa bọn ngươi ra ngoài, trên mặt mũi sẽ không dễ nhìn.

Tang Hoằng khẽ gật đầu:

- Yên tâm, ta sẽ ước thúc khuyển tử.

Hoàng Hôi Hồng trừng Tổ An một cái:

- Ngươi cũng vậy.

Tổ An nhún vai, bộ dáng chẳng hề để ý.

Hoàng Hôi Hồng rời đi, Tổ An tính toán làm sao lại từ chỗ Tang Thiên thu thập điểm nộ khí.

Tang Hoằng lại mở miệng:

- Tổ tiểu hữu, chúng ta cũng không phải địch nhân, nói không chừng kế tiếp còn phải kề vai chiến đấu, cần gì phải hao tổn ở chỗ này?

- Kề vai chiến đấu?

Tổ An không hiểu.

Tang Hoằng nhìn cảnh đêm bên ngoài, từ tốn nói:

- Bây giờ có rất nhiều người muốn giết ngươi, muốn giết cha con chúng ta cũng không ít, đến thời điểm cục diện hỗn loạn, có lẽ chúng ta phải liên thủ đối địch.

Tổ An bĩu môi:

- Còn tưởng ngươi nói cái gì, trước đó nghe ngươi nói người muốn giết ngươi không ít, nhưng đến hiện tại, tất cả đến đều là giết ta, chớ có tự nâng giá trị của mình.

Bình Luận (0)
Comment