Tang Hoằng không để bụng:
- Cái này cũng không phải chuyện gì tốt, ta nâng làm gì chứ. Người muốn giết chúng ta, tính toán thời gian, tối nay hẳn sẽ tới.
Tang Thiên đang tức giận, nghe phụ thân nói, trong lòng không khỏi giật mình, cũng không lo được tranh cãi với Tổ An.
Tổ An nhướng mày, nhìn bộ dạng tựa hồ đối phương phát giác được cái gì.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, một tiểu nhị mang hộp gỗ đi vào:
- Mấy vị đại gia, mời ăn cơm.
Vừa nói vừa ở trước mặt ba người bày ra một phần đồ ăn, thức ăn không tính phong phú, nhưng nhìn sắc hương vị đều đủ.
Tang Thiên sớm đã bụng đói kêu vang, đang muốn ăn lại bị Tang Hoằng ngăn cản, hắn không khỏi nghi ngờ nhìn phụ thân.
Tang Hoằng cười cười:
- Ngươi nhìn ngay cả Tổ An còn chưa ăn, ngươi lại gấp cái gì.
Tổ An cười hắc hắc nói:
- Kính già yêu trẻ là truyền thống tốt của Đại Chu chúng ta, đương nhiên là trưởng bối ăn trước.
Tang Thiên không hiểu ra sao, nghĩ thầm hai gia hỏa này đang giở trò quỷ gì:
- Các ngươi không ăn ta ăn, ta đói lắm rồi.
Tang Hoằng giận không chỗ phát nhìn nhi tử:
- Tổ An có thể nhìn ra, vì sao ngươi nhìn không ra, như vậy ngươi làm sao đấu với hắn?
Tang Thiên khó hiểu, đồng thời bất mãn, trong khoảng thời gian này phụ thân và hắn nói chuyện phiếm luôn cảm thán Tổ An lợi hại, quả thực coi thành hài tử nhà người ta, để bất mãn trong lòng hắn tích lũy tới cực hạn:
- Cha ưa thích hắn như vậy, thì để hắn làm con trai của ngài đi.
Tang Hoằng:
- ...
Hắn sắp bị nhi tử ngốc này làm tức chết, chỉ có thể giải thích:
- Ngươi không dùng não suy nghĩ một chút, chỉ là đầu bếp ở một tiểu trấn vắng vẻ, làm sao có thể làm ra đồ ăn sắc hương vị đều đủ như thế? Lại nói, trước giờ chúng ta ăn đều do Tú Y Sứ Giả kiểm tra sau đó tự mình đưa tới, sao có thể để tiểu nhị tiếp cận chúng ta?
- A?
Tang Thiên giật mình, vội vàng ném bát trong tay xuống đất.
Đồ ăn rơi xuống đất thì không có gì, nhưng nước canh vẩy ở trên mặt đất, nổi lên từng cái bọt khí, hiển nhiên bên trong có kịch độc.
- Nước uống có ga sao...
Tổ An âm thầm đậu đen rau muống, đồng thời hất cái mâm của mình, vậy mà cũng dâng lên từng trận bọt khí, hắn không khỏi nhướng mày, những sát thủ này không nói võ đức nha, lại muốn giết tất cả mọi người, đến cùng là nhằm vào mình, hay nhằm vào cha con Tang gia?
Bất quá rất nhanh đối phương đã cho ra đáp án, tiểu nhị kia cười lạnh:
- Đã không muốn chết thể diện, vậy để ta tới giúp các ngươi.
Nói xong từ trong hộp cơm rút ra một cây dao găm, trực tiếp đâm tới cha con Tang Hoằng.
Một kiếm này vừa nhanh vừa vội, sát khí ẩn tàng, khí thế lại khóa chết hai cha con.
Tang Thiên biến sắc, nếu như tu vi không bị phong cấm, tự nhiên không sợ người trước mắt này, nhưng bây giờ hắn ngay cả người bình thường cũng không bằng, đối phương muốn giết hắn giống như làm thịt con gà.
Tang Hoằng lại rất bình tĩnh, dù sao hắn cũng là cao thủ Bát phẩm, mặc dù bây giờ trên người có cấm chế không cách nào vận dụng công lực, nhưng nhãn lực vẫn còn.
Chỉ thấy mâm đồ ăn trước người hắn đập lên người tiểu nhị, sau đó thừa dịp đối phương bị đồ ăn ngăn cản tầm mắt, cầm lấy chiếc đũa cắm vào cổ thích khách.
Tiểu nhị che lấy cổ, nhưng động mạch cổ bị đâm thủng, máu tươi không ngừng phun ra, vẻ mặt hắn không thể tin, không nghĩ tới mình lại bị lão già chết tiệt này phản sát, phải biết tu vi của Tang Hoằng bị phong cấm, hiện tại không khác gì lão nhân bình thường.
Tổ An nuốt nước miếng, lão hổ nhổ răng vẫn là lão hổ nha, động tác mau lẹ, thời cơ chuẩn xác diệt một sát thủ, hắn nghĩ tới mình dọc theo con đường này không ngừng kích thích Tang Thiên, nếu đối phương bất chợt hạ sát thủ, chỉ sợ mình hơn phân nửa sẽ không tránh thoát.
lúc này Tang Hoằng cũng thở hồng hộc, hiển nhiên tu vi bị phong cấm, vừa rồi ra tay cũng hao hết tất cả tinh lực của hắn.
Đúng lúc này, cửa sổ bị phá, bỗng nhiên xông tới mấy người, mỗi một cái đều ăn mặc kiểu tiểu nhị trong khách sạn, nhưng tay đều cầm trường đao sắc bén đâm tới cha con Tang Hoằng.
Tang Thiên dù sao cũng là cao thủ, trải qua lúc đầu bối rối, hiện tại cũng kịp phản ứng, tuy tu vi bị phong cấm đánh không lại những sát thủ này, nhưng mượn nhờ các loại đồ vật trong phòng, tuy né tránh có chút chật vật, nhưng sát thủ trong lúc nhất thời cũng không giết được hắn.
Đương nhiên, hắn là không có dư lực quản phụ thân ở bên cạnh.
Vừa rồi Tang Hoằng ra tay đã hao hết khí lực, nhìn thấy sát thủ xách đao bổ tới, hắn chỉ có thể miễn cưỡng lăn một vòng trên đất né tránh, nhưng đao của một sát thủ khác đã bổ xuống.
Hắn lực cũ đã hết, lực mới chưa sinh, không cách nào né tránh một đao trí mạng này, chỉ có thể âm thầm cảm thán, mình anh hùng cả đời, cuối cùng lại chết ở trong tay kẻ tầm thường.
Đúng lúc này, phanh… thân hình của sát thủ kia ngừng lại, đao trong tay cứng ngắt, theo bản năng ôm đầu nhìn về sau.
Tổ An giơ hai tay lên:
- Ta nói không phải cố ý ngươi tin không?
Sát thủ kia giận dữ, đang muốn vung đao đi đối phó Tổ An, Tang Hoằng đã khôi phục lại, cầm một mảnh sứ, gọn gàng cắt qua cổ đối phương.
Thích khách kia che cổ, lảo đảo lui về sau, cuối cùng ngã ở trên mặt đất.
- Đa tạ!
Tang Hoằng thở hổn hển, nhìn Tổ An gật đầu cảm kích.
- Tiện tay mà thôi.
Tổ An trợn mắt hốc mồm, gia hỏa này ngày bình thường một bộ già nua, kết quả vừa ra tay nhanh chóng lại chính xác như vậy, không cho đối phương chút đường sống, khó trách gia tộc ngàn năm như Sở gia, lại bị hắn làm cho xém chút làm đoàn diệt.
Hắn xuất thủ cứu Tang Hoằng, thứ nhất là vì lúc trước Tang Hoằng cũng giúp hắn cản Lương Vương, để hắn có cơ hội đào tẩu, cho nên coi như trả nhân tình; một nguyên nhân khác là vừa rồi đối phương nói hợp tác, hắn bỗng nhiên ý thức được chuyến này mình tới kinh thành, chưa quen tình huống, xung quanh cũng không có trợ thủ, thậm chí ngay cả tình báo cơ sở cũng không biết, rất nhiều kế hoạch không thể nào triển khai.