Nếu có Tang Hoằng tương trợ, rất nhiều khó khăn sẽ được giải quyết dễ dàng, cho nên thuận thế cứu hắn.
Có điều giờ phút này hắn không có thời gian quan tâm những thứ này, bởi vì đám sát thủ kia nhìn thấy một màn vừa rồi, hiển nhiên đều kinh ngạc, người dẫn đầu kêu lên:
- Tốc chiến tốc thắng!
Sau đó mấy người kia ra tay tàn nhẫn hơn rất nhiều, thậm chí còn phân ra một người tới giết Tổ An, không biết là thật muốn giết hắn, hay phòng ngừa hắn quấy rối.
Tổ An không dám đánh cược, vội vàng né tránh, tuy hắn không có nhãn lực cao minh như Tang Hoằng, nhưng có Quỳ Hoa Huyễn Ảnh kỳ diệu, tuy bây giờ nguyên khí lưu động không thông, rất khó đạt tới loại hiệu quả kia, nhưng vẫn rất mạnh.
Trên người Tang Thiên trúng một đao, mình tránh nửa ngày, tuy mỗi lần đều rất mạo hiểm, nhưng cuối cùng không có thụ thương.
- Những thị vệ bên ngoài kia là chuyện gì xảy ra?
Tổ An kinh hãi không thôi, tuy bên này phát sinh thời gian không dài, nhưng động tĩnh lớn như vậy, người bên ngoài không có khả năng không nghe thấy, chuyện này là thế nào?
Đồng thời hắn cũng kỳ quái, tuy nhóm sát thủ này xuất thủ tàn nhẫn, chiêu chiêu trí mạng, nhưng tu vi lại không cao, bằng không mấy người bọn hắn bị phong cấm tu vi, chỉ sợ sớm đã chết.
Hết thảy đều lộ ra rất quỷ dị!
Hắn thấy Tang Hoằng càng ngày càng chật vật, trên người đã trúng mấy đao, máu tươi chảy ròng, bất cứ lúc nào cũng sẽ mất mạng.
Trong mắt Tổ An tinh quang chớp động, thời điểm đang do dự, bỗng nhiên một bóng người thon gầy xông tới, theo tiếng kiếm minh thanh thúy, nhuyễn kiếm trong tay giống như ngân long ra biển, cả phòng bị ánh sáng bạc chiếu rọi, khiến người ta xém chút mắt mở không ra.
Tổ An híp mắt, loáng thoáng nhìn thấy thân hình người kia như điện, nhuyễn kiếm trong tay lướt qua cổ mấy tên sát thủ, rất nhanh ngân quang tiêu tán, mấy tên sát thủ kia đều ngã ở trên mặt đất.
Lúc này hắn mới nhìn rõ bộ dáng của đối phương, cũng mặc quần áo tiểu nhị, trên đầu đội mũ da, bất quá vải thô áo gai vẫn khó giấu thân hình yểu điệu, lại thêm mi cong miệng nhỏ, da thịt trắng nõn, hiển nhiên là nữ giả nam trang.
Kiếp trước ở trong nhìn xem quá nhiều tiết mục như vậy, hắn không nghĩ đến người ở thế giới này nữ giả nam trang cũng kém như thế.
Sau đó thuận thế đi qua:
- Đa tạ ân cứu mạng của anh hùng, đáng tiếc lúc này trên người không có gì, không bằng để ta ôm cảm kích để bảy tỏ lòng biết ơn.
Tổ An vừa nói vừa thuận tay ôm nàng, bất quá tay đến một nửa thì cứng đờ, bởi vì nhuyễn kiếm trong tay đối phương đã gác ở trên người mình, cau mày nói:
- Sao ngươi vô lại như vậy?
Thanh âm vừa ngọt vừa thanh thúy, cho dù tức giận cũng êm tai.
Tang Thiên nhìn thấy nàng thì mừng rỡ, vội vàng kêu lên:
- Muội muội, giết gia hỏa này!
Tổ An giật mình, muội muội?
Thiếu nữ kia nghi ngờ nhìn Tang Thiên:
- Hắn làm sao?
- Gia hỏa này khi dễ tẩu tẩu của ngươi!
Tuy Tang Thiên không nhìn thấy cái gì, nhưng nghĩ đến hai người ở chung một chiếc xe ngựa, liền biệt khuất khó chịu.
- Vậy thì thật là đáng chết!
Khuôn mặt thiếu nữ lạnh lẽo, kiếm trong tay muốn đâm xuống.
Tổ An giật mình, vội vàng tránh về phía sau:
- Đừng nghe ca ca ngươi nói mò, ta là ân nhân của ngươi! Người khác báo ân đều lấy thân báo đáp, vì sao ngươi lại muốn lấy kiếm đâm ta?
- Quả nhiên là kẻ xấu xa!
Khuôn mặt của thiếu nữ đỏ bừng, tay kéo một cái, một thanh nhuyễn kiếm nương theo tiếng long ngâm và hàn quang ra khỏi vỏ, trực tiếp đâm về phía hắn.
Tổ An âm thầm đậu đen rau muống, eo đã đủ tỉ mỉ, nhuyễn kiếm buộc ở phía trên, cũng không sợ không cẩn thận cắt đứt.
Chỉ bất quá đậu đen rau muống thì đậu đen rau muống, nhưng hắn còn nhớ nàng giết đám sát thủ như thế nào, sao dám chủ quan, lấy Quỳ Hoa Huyễn Ảnh né tránh, đồng thời miệng oa oa kêu to:
- Tang lão đầu, ngươi lại không quản giáo nữ nhi, ta sẽ mắng lên!
Tang Hoằng ở bên cạnh sắc mặt cổ quái, vừa rồi hắn là cố ý xem kịch, chủ yếu vì gia hỏa này một đường khi dễ Thiên nhi, để Tổ An ăn chút đau khổ cũng tốt.
Bất quá thấy Tổ An thật nguy hiểm đến tính mạng, hắn liền ho nhẹ:
- Thiến nhi, dừng tay!
Nghe hắn nói, nhuyễn kiếm của thiếu nữ lập tức trở về trong dây lưng, đi tới bên cạnh hắn.
Tang Hoằng âm thầm gật đầu, nữ nhi nghe lời hơn nhi tử nhiều a.
Tổ An đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người:
- Nguyên lai phương danh của tiểu thư là Thiến nhi, tên của ngươi êm tai hơn ca ca nhiều.
Tang Thiến trợn trừng mắt, da mặt của người này thật dày, Thiến nhi là người trong nhà gọi nàng, ngươi cũng gọi theo...
Tang Thiên giận dữ, mình và muội muội tên khá tương tự, chỉ bất quá một nam một nữ, làm sao có thể một cái dễ nghe một cái khó nghe.
Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +666!
Tang Hoằng cũng có chút im lặng, bất quá vẫn giới thiệu cho nữ nhi:
- Vị này là Tổ An, trước đó cứu tánh mạng của cha và ca ca ngươi, tin tức về hắn ngươi cũng đã nghe nói.
Tang Thiến gật đầu, trước khi nàng đến đã điều tra tình báo kỹ càng, tự nhiên biết Tổ An, có điều hắn và tẩu tẩu là chuyện gì xảy ra?
Đương nhiên nàng xưa nay tâm tư kín đáo, sẽ không ngốc đến hỏi bây giờ, mà thi lễ với Tổ An:
- Đa tạ công tử, vừa rồi có chỗ đắc tội, mong bỏ qua cho.
- Không ngại không ngại.
Tổ An cười ha ha, sau đó nhìn về phía Tang Thiên.
- Học tập một chút, muội muội ngươi lễ phép hơn ngươi nhiều.
Tang Thiên giận dữ:
- Xú tiểu tử, ngươi là có chủ tâm kiếm chuyện đúng không?
Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +798!
Tang Hoằng vội vàng ngăn hai người, miễn cho lại ầm ĩ lên:
- Đúng rồi Thiến nhi, sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?