Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 849 - Chương 849: Mật Đàm

Chương 849: Mật đàm Chương 849: Mật đàm

Tang Thiến nhìn Tổ An, sau đó kéo phụ thân và ca ca đến một bên, nhẹ giọng nói:

- Trước đó sự tình sổ sách giả lộ ra, những quyền quý kia ở kinh thành quần tình xúc động, trước đây ít năm phụ thân ngươi công chính nghiêm minh đắc tội rất nhiều người, hiện tại rất nhiều người ở kinh thành đều không muốn nhìn thấy ngươi còn sống trở về, cho nên ta dẫn người tới bảo hộ các ngươi.

Tang Thiên nghe mà trợn mắt hốc mồm, không thể không bội phục phụ thân dự kiến trước, ngay từ đầu đã ngờ tới loại tình huống này.

Tang Hoằng trầm giọng hỏi:

- Vậy ý tứ của hoàng thượng là gì?

Tang Thiến lắc đầu:

- Hoàng thượng vẫn chưa tỏ thái độ, chắc hẳn là ngầm đồng ý, cho nên những gia tộc kia mới không kiêng nể gì cả. Đáng thương phụ thân ngươi cả đời trung thành, vì hoàng thượng tình nguyện làm cô thần, kết quả đắc tội nhiều quyền quý như vậy lại bị xem thành bỏ con, hoàng thượng thật quá vô tình.

- Nói chuyện cẩn thận!

Biểu lộ của Tang Hoằng lại lạnh nhạt.

- Đây là phẩm chất mà một hoàng đế nhất định phải có, năm đó phụ thân lựa chọn đã rõ ràng, cho nên không cần thiết oán trời trách đất. Hơn nữa cử động lần này của hoàng thượng chỉ là cho những quyền quý phẫn nộ kia một cái công đạo mà thôi, chỉ cần chúng ta bình an đến kinh thành, kiếp này coi như qua.

Tang Thiến nói:

- Thế nhưng nào có dễ dàng như vậy, theo ta biết thì có mấy nhà muốn giết các ngươi, tựa như sát cục trong khách sạn lần này, nếu không phải ta sớm trà trộn vào, chỉ sợ các ngươi đã...

Tang Thiên nghi ngờ nói:

- Thế nhưng vì sao lại phái người kém như thế tới giết chúng ta?

Tuy những sát thủ này xuất thủ tàn nhẫn, nhưng không tính là cao thủ gì.

Tang Thiến nói:

- Có phải là vì giấu diếm Tú Y Sứ Giả không, dù sao bọn họ không có khả năng mua chuộc tất cả mọi người, trong một khách sạn cũ nát, tất cả tiểu nhị đều có nguyên khí ba động, khẳng định sẽ gây ra hoài nghi.

Tang Hoằng cũng nói:

- Thiên nhi, ngươi không nên nói như rồng leo, làm như mèo mửa, tuy tu vi của đám sát thủ này không cao, nhưng nghiêm chỉnh huấn luyện, vừa rồi nếu không có Tổ An giúp đỡ, lại thêm muội muội ngươi kịp thời xuất hiện, giờ phút này cha con chúng ta đã thành thi thể.

Tang Thiên xem thường a một tiếng, hiển nhiên bất mãn sự tình mình ở trong mắt phụ thân không bằng muội muội, thậm chí ngay cả Tổ An cũng không bằng.

Tổ An nhịn không được mở miệng:

- Cha con các người ở bên kia nói nhỏ, có suy nghĩ qua cảm thụ của ta không?

Tang Hoằng mỉm cười:

- Thất lễ.

Tổ An hỏi:

- Đừng khách sáo nhiều như vậy, ta có chút hiếu kỳ, vì sao lâu như vậy, những thị vệ bên ngoài lại không có động tĩnh?

Tang Hoằng đáp:

- Hẳn là người muốn giết ta có quan hệ với Lương Vương hoặc Liễu Diệu, nên bọn họ phối hợp sáng tạo cơ hội này để thích khách tới giết chúng ta, đương nhiên đám Tú Y Sứ Giả rất khó thu mua, cho nên vừa rồi bị mượn cớ điều đi. Không ngoài dự liệu bọn họ cũng sắp trở lại, Thiến nhi, ngươi mau rời đi, bằng không lát nữa muốn đi cũng không được.

Tang Thiến gật đầu, môi khẽ nhúc nhích, hiển nhiên cùng hắn nguyên khí truyền âm nói cái gì, sau đó mới nói:

- Phụ thân bảo trọng, dọc theo con đường này ta sẽ ở xung quanh bảo hộ các ngươi.

Nói xong nàng trực tiếp lao qua cửa sổ, biến mất ở trong màn đêm.

Nàng vừa đi không bao lâu, Hoàng Hôi Hồng dẫn người trở về, nhìn thấy giữa sân một mảnh hỗn độn, còn có những thi thể trên mặt đất, không khỏi biến sắc.

Lương Vương và Liễu Diệu cũng nghe tin chạy đến, thần sắc kinh ngạc:

- Làm sao lại phát sinh sự tình như vậy? Thủ vệ ở bên ngoài đâu?

Rất nhanh có người kiểm tra xong đến trả lời:

- Đã không có khí tức, hẳn là trúng độc, xem bộ dáng là bị người thổi tên ám toán.

Ánh mắt của Hoàng Hôi Hồng ngưng tụ, lạnh lùng nhìn Lương Vương:

- Vương gia, sự kiện này cần một lời giải thích.

Trong đám người chết có hai Tú Y Sứ Giả, vừa rồi hắn và thủ hạ đều bị mượn cớ điều đi, có điều hắn vẫn rất cẩn thận, cố ý lưu hai thủ hạ, vốn nghĩ bên ngoài tất cả đều là cấm quân, lưu hai huynh đệ ở chỗ này trông coi đã không có vấn đề, ai biết sẽ xảy ra biến cố như vậy.

Lương Vương nghi hoặc:

- Giải thích gì?

- Vừa rồi là ngươi phái người gọi chúng ta qua nói muốn thương nghị sự tình hành quân.

Hoàng Hôi Hồng trầm giọng nói.

Lương Vương hừ lạnh:

- Hoàng thống lĩnh nói lời này phải giảng lương tâm, ta phái người gọi ngươi lúc nào? Ta một mực ở xung quanh tuần tra vấn đề an toàn, rất nhiều người đều có thể làm chứng. Chính ngươi tự ý rời vị trí xảy ra chuyện, không thể hất trách nhiệm lên người bản Vương chứ.

Lúc này Liễu Diệu làm người hòa giải:

- Ai nha, đều là người một nhà, phát sinh sự tình như vậy mọi người ai cũng không muốn, hiện tại việc cấp bách là thanh tra xem có dư đảng hay không, mà không phải nội chiến để người thân đau đớn kẻ thù sung sướng.

Ánh mắt Hoàng Hôi Hồng sắc bén đảo qua toàn trường, nhưng căn bản không tìm được người vừa rồi truyền lệnh, chắc hẳn về sau cũng sẽ không nhìn thấy.

Tuy biết rõ đối phương là thủ hạ của Lương Vương, nhưng hắn không có bất kỳ chứng cớ nào, chỉ có thể yên lặng ngậm bồ hòn.

Tang Hoằng nhìn thấy hết thảy, khóe miệng không khỏi lộ ra ý cười.

Kế tiếp Hoàng Hôi Hồng tự mình dẫn người ghi khẩu cung, hỏi thăm chi tiết sự tình vừa rồi.

Trừ Tang Thiến tồn tại, mấy người đều không có giấu diếm.

Đợi người khác rời đi, Tang Hoằng nhìn Tổ An gật đầu tỏ ý:

- Đa tạ!

Tổ An mỉm cười:

- Ta đối với mỹ nữ trời sinh có hảo cảm, tự nhiên không muốn nàng bị người đuổi bắt.

Tang Thiên hừ lạnh:

- Không cho phép đánh chủ ý tới muội muội của ta, bất quá coi như ngươi có ý tưởng cũng chỉ si tâm vọng tưởng, muội muội ta vừa xinh đẹp vừa đa mưu túc trí, kinh thành không biết bao nhiêu công tử điều kiện tốt hơn ngươi truy cầu nàng, nàng cũng chướng mắt.

Bình Luận (0)
Comment