Biểu lộ của Tổ An có chút cổ quái:
- Vốn ta không có ý tưởng gì, nhưng ngươi vừa nói như vậy, ta lại sinh ra hứng thú, giải quyết em gái ngươi chẳng phải là có cảm giác chinh phục rất mạnh?
- Ngươi!
Tang Thiên giận dữ.
Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +515!
Tang Hoằng nhịn không được lắc đầu, hai người này thật là trời sinh không hợp nhau.
Có điều hắn căn bản không quan tâm những thứ này, mà thừa dịp Hoàng Hôi Hồng tiến đến nói:
- Hoàng thống lĩnh, ta có mấy lời muốn nói riêng với ngươi.
Hoàng Hôi Hồng nhướng mày, nhưng vẫn dẫn Tang Hoằng đi vào một gian mật thất:
- Tang đại nhân có gì chỉ giáo.
Ngữ khí của hắn không hề tốt đẹp gì, hiển nhiên vừa rồi chết hai thủ hạ để tâm tình của hắn rất kém.
Tang Hoằng cũng không để bụng, lạnh nhạt nói:
- Trong đội ngũ có người nội ứng ngoại hợp với những sát thủ kia.
Hoàng Hôi Hồng cười lạnh:
- Ta cũng biết, chẳng lẽ Tang đại nhân có chứng cứ gì?
Tang Hoằng lắc đầu:
- Đều là lão hồ ly, làm sao có thể lưu lại chứng cứ cho ngươi.
Hoàng Hôi Hồng có chút bất mãn:
- Vậy ngươi nói cái này làm gì.
Tang Hoằng nói:
- Tuy bây giờ ta đã là tù nhân, nhưng xưa nay Tang mỗ trung thành tuyệt đối với hoàng thượng, nhìn chung tất cả người ở trong đội ngũ, thuần túy trung với hoàng thượng chỉ sợ cũng chỉ có Hoàng thống lĩnh.
Hoàng Hôi Hồng nhướng mày:
- Tang đại nhân đến cùng muốn nói cái gì.
Tang Hoằng nói:
- Tổ An cực kỳ trọng yếu với hoàng thượng, thế nhưng bây giờ trong đội ngũ có người nội ứng ngoại hợp với thế lực bên ngoài, ta không cho rằng Hoàng thống lĩnh có thể đưa hắn an toàn đến kinh thành.
Hoàng Hôi Hồng trầm mặc, trong khoảng thời gian này hắn cũng có loại cảm giác kia, nếu địch nhân đao thật thương thật, Tú Y Sứ Giả bọn họ tùy thời có thể thỉnh cầu thánh chỉ, không sợ bất luận kẻ nào, nhưng bây giờ địch nhân đều giở trò, trong đội ngũ còn có người phối hợp, để bọn hắn có loại cảm giác lực bất tòng tâm.
- Tang đại nhân có biện pháp gì không?
Đột nhiên Hoàng Hôi Hồng nghĩ đến Tang Hoằng xưa nay đa mưu túc trí, bởi vậy khiêm tốn thỉnh giáo.
Tang Hoằng nói:
- Thay mận đổi đào, khuyển tử và Tổ An tuổi tác tương tự, để bọn hắn thay quần áo đổi thân phận, như vậy nếu thế lực khắp nơi nhằm vào Tổ An, coi như đắc thủ cũng chỉ bắt được khuyển tử mà thôi.
Hoàng Hôi Hồng sững sờ:
- Như vậy chẳng phải lệnh công tử sẽ rơi vào trong nguy hiểm?
Tang Hoằng đáp:
- Ta xưa nay tuyệt đối trung thành với hoàng thượng, nếu biết hắn để ý Tổ An, tự nhiên phải thay hoàng thượng phân ưu; đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, ta cũng muốn thông qua cơ hội này lập công chuộc tội, sau khi đến kinh thành hoàng thượng biết ta làm hết thảy, có thể cho một con đường sống.
Hoàng Hôi Hồng vốn còn hơi nghi ngờ, nghe vậy thì triệt để yên tâm:
- Tang đại nhân quả nhiên công trung thể quốc, ngươi yên tâm, sau khi ến kinh thành, ta nhất định báo cáo việc này cho hoàng thượng.
Hắn quan tâm nhất là an nguy của Tổ An, còn Tang Thiên chết sống chỉ là râu ria, đương nhiên nếu đều bình an đến kinh thành, hắn thuận tay bán Tang gia một cái ân tình cũng không phải không được.
- Đa tạ Hoàng thống lĩnh.
Tang Hoằng mỉm cười, hắn đưa ra đề nghị này cũng không phải vì lập công chuộc tội gì, hắn rõ ràng lấy tính cách vô tình của hoàng thượng, nếu như mình đã thành bỏ con, như vậy mặc kệ làm cái gì cũng rất khó để hắn thay đổi chủ ý.
Cho nên trọng yếu nhất là làm sao bình an đến kinh thành, so với bản thân an toàn, Tang Hoằng quan tâm nhi tử an nguy hơn, dù sao hắn chỉ có một đứa con trai, lấy tuổi tác hiện tại của hắn, nếu Tang Thiên xảy ra chuyện gì, hắn sẽ tuyệt hậu.
Nữ nhi xưa nay thông tuệ đoán được tâm tư của hắn, cho nên lúc gần đi nguyên khí truyền âm nói đề nghị.
Hắn và con gái đều rõ ràng, trong kinh thành có rất nhiều người muốn giết bọn hắn, tuy Tang Thiến ở trong bóng tối bảo hộ, nhưng không có lòng tin bảo vệ hai người an toàn.
Dù sao người nhằm vào Tổ An cũng nhiều, những người kia đều muốn lấy được Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh trên người hắn, như vậy sẽ không hạ sát thủ, như vậy có thể bảo hộ Tang Thiên an toàn, đồng thời cũng cho Tang Thiến thời gian nghĩ cách cứu viện.
Sáng sớm hôm sau, Tổ An biết được phải cùng Tang Thiên trao đổi thân phận, hắn không đồng ý.
Hoàng Hôi Hồng lại hừ lạnh:
- Cái này không phải do ngươi, người đâu, thay quần áo cho hắn và Tang Thiên.
Nghe phải đổi y phục, con ngươi của Tổ An xoay chuyển, không có phản bác nữa.
Tang Thiên sớm đã bí mật được phụ thân bày mưu đặt kế, cho nên tự nhiên không có ý kiến.
Nhìn Tổ An còn đắc chí mặc y phục tân lang, hắn âm thầm cười lạnh, ngươi đắc ý không bao lâu, sắp chết đến nơi còn không tự biết.
Hôm qua ám sát hiện tại nhớ tới lòng còn sợ hãi, lại thêm muội muội nói dọc theo con đường này còn có không biết bao nhiêu ám sát chờ cha con bọn họ, hắn tự nhiên vui vẻ hóa thành Tổ An, như thế còn có thể được cấm quân bảo hộ, đồng thời có thể cùng Trịnh Đán ở chung một chỗ, cớ sao mà không làm?
Đội ngũ muốn xuất phát, Trịnh Đán phát hiện Tổ An mặc ý phục tân lang, không khỏi giật mình:
- Ngươi... Ngươi làm sao...
Tổ An cười hắc hắc:
- Nương tử, sao ngay cả phu quân cũng không biết thế hả?
Nói xong muốn ôm lấy nàng, Trịnh Đán đỏ mặt, ở trước mặt nhiều người như vậy, nàng không rõ ràng tình huống, vô ý thức lui về sau một bước.
Tang Thiên giật mình, vội vàng đi ra cản hắn:
- Ngươi làm gì?
Tổ An chỉ chỉ y phục của mình:
- Thấy không, y phục tân lang, cùng tân nương mặc áo cưới không phải một đôi sao? Đã muốn đổi thân phận, vậy diễn cho nguyên bộ nha.