- Không được!
Hoàng Hôi Hồng quả quyết cự tuyệt, hắn không nguyện ý có một chút mạo hiểm.
- Đi!
Nói xong mang theo hai chiếc xe ngựa thối lui, chỉ cần đuổi tới châu huyện gần nhất, bọn họ sẽ an toàn, còn có thể điều động quân đội tới trợ giúp.
Thấy bọn họ rời đi, phản quân lập tức phân ra một bộ phận người đuổi theo, nhưng rất nhanh thì có cấm quân ngăn lại, hiển nhiên cấm quân cũng rõ ràng sứ mệnh lần này, nếu Tổ An xảy ra chuyện, coi như mình may mắn sống sót, trở về kinh thành cũng khó thoát khỏi cái chết.
Đám người Hoàng Hôi Hồng nhân cơ hội này vội vàng chạy đến trong núi rừng phụ cận.
Mắt thấy thoát ly chiến trường, mọi người buông lỏng một hơi, đúng lúc này, dưới mặt đất bỗng nhiên duỗi ra từng thanh lợi kiếm, tinh chuẩn đâm về phía chư vị Tú Y Sứ Giả.
Mọi người vội vàng lui ra chiến trường, đi vào trong một rừng cây, âm thanh truy sát ở sau lưng biến mất không thấy gì nữa.
Cả đám buông lỏng một hơi, Tổ An thì hơi nghi hoặc hỏi thăm Tang Hoằng:
- Tú Y Sứ Giả không phải có thể thay Thiên Tử hành sự sao? Trực tiếp mời thánh chỉ ra, ngưu quỷ xà thần gì không bị trấn áp, cần vội vàng thoát thân như vậy sao?
Lần trước ở trong Minh Nguyệt Thành, hình ảnh đối phương thỉnh cầu thánh chỉ hiện tại ký ức vẫn còn mới mẻ, 3000 Hồng Bào Quân tinh nhuệ, bàn về sức chiến đấu so với những phản quân kia chỉ mạnh không yếu.
Tang Hoằng đáp:
- Trước kia gặp qua Tú Y Sứ Giả xuất thủ dù sao chỉ là số ít, huống chi là liên tục xuất thủ? Theo ta thấy, bọn họ không thể muốn mời thánh chỉ thì có thể mời thánh chỉ, khẳng định phải trả giá rất lớn.
- Mặt khác Tú Y Sứ Giả là vì hoàng thượng phân ưu, nếu gặp chuyện liền mời hoàng thượng xuất thủ, chẳng phải chứng minh mình làm việc bất lợi? Cho nên trừ khi vạn bất đắc dĩ, bọn họ hơn phân nửa sẽ không thỉnh cầu thánh chỉ.
Nghe hắn phân tích, Tổ An đại khái cũng hiểu, thánh chỉ giống như vũ khí hạt nhân, chủ yếu là uy hiếp chiếm đa số, không có cách nào dùng trong tác chiến bình thường.
Hoàng Hôi Hồng hừ lạnh:
- Tang đại nhân chớ có suy đoán lung tung...
Đúng lúc này, trên mặt đất đột nhiên duỗi ra mấy thanh trường kiếm, trực tiếp đâm thủng bụng ngựa, sau đó đâm về phía Tú Y Sứ Giả.
Những người này chọn thời cơ cực kỳ tốt, ngay khi Tú Y Sứ Giả vừa buông lỏng cảnh giác, đồng thời lực chú ý bị Tang Hoằng hấp dẫn.
Cho nên lần này đánh bọn hắn trở tay không kịp, dù Tú Y Sứ Giả được huấn luyện nghiêm chỉnh, vội vàng nhảy lên tránh né, nhưng vẫn có hai Tú Y Sứ Giả chậm một bước, bị lợi kiếm từ hậu môn đâm lên.
Tổ An hít sâu một hơi, vô ý thức che mông, cái này sẽ đau như thế nào a.
Bất quá những Tú Y Sứ Giả nhảy đến giữa không trung tránh né kia cũng không chịu nổi, bởi vì giữa không trung bỗng nhiên bắn tới mấy viên ô quang.
Tổ An hơi nheo mắt, ô quang này hắn không thể quen thuộc hơn được nữa, lần trước ở Kỷ Bắc Thành xém chút bị bắn chết, cũng là loại ô quang này.
Chẳng lẽ muốn giết ta là phản quân?
Những Tú Y Sứ Giả ở giữa không trung kia vội vàng vung ra Câu Hồn Tác, nỗ lực đánh rơi mũi tên, đáng tiếc Ám Dạ Tinh Linh không ra tay thì thôi, vừa ra tay tất thấy máu.
Cung tiễn của bọn họ súc thế đã lâu, hơn nữa thừa dịp mọi người vừa tránh né ám sát phóng tới giữa không trung mới kích xạ.
Cứ như vậy vừa vặn là thời điểm các Tú Y Sứ Giả lực cũ đã hết lực mới chưa sinh, đâu còn tránh thoát được.
Từng trận kêu thảm vang lên, lại có hai tên Tú Y Sứ Giả ngực nở rộ huyết hoa, bị cung tiễn đánh lén bắn chết tại chỗ.
Tuy mấy người khác chật vật tránh thoát, nhưng người người tổn thương.
Hoàng Hôi Hồng vội vàng triệu hoán đồng bạn đến bên cạnh, chăm chú tựa ở bên cạnh xe tù, sắc mặt hết sức khó coi.
Phải biết lần này đi ra tổng cộng chỉ có mười tên Tú Y Sứ Giả, trước đó ở trong khách sạn có hai đồng bạn chết không minh bạch, vừa rồi ám sát lại có bốn người chết oan chết uổng, hiện tại bao quát hắn chỉ có bốn người mà thôi.
Lúc này địch nhân cũng chậm rãi hiện thân, mấy Ám Dạ Tinh Linh từ dưới mặt đất bay ra ngoài, lại có mấy cái khác từ trên cây xa xa nhảy xuống, không hẹn mà cùng tới gần xe tù.
Tổ An đại khái đếm một chút, tổng cộng có tám Ám Dạ Tinh Linh, năm nam ba nữ, toàn thân áo đen, ngay cả mặt cũng được che lụa đen, hai con mắt có chút không giống nhân loại, đồng tử là màu đỏ.
Tang Hoằng cảm thán nói:
- Ám Dạ Tinh Linh quả nhiên như trong truyền thuyết, am hiểu ám sát, trong nháy mắt đã tiêu diệt gần nửa Tú Y Sứ Giả, hôm nay chỉ sợ chúng ta khó thoát.
Dù sắc mặt của Hoàng Hôi Hồng âm trầm, nhưng không có sợ hãi, mà lạnh lùng nhìn đám sát thủ dần dần tới gần:
- Các ngươi là được ai sai sử, có biết cướp khâm phạm là tội tru di cửu tộc hay không!
- Cửu tộc?
Một Ám Dạ Tinh Linh hừ lạnh nói.
- Gia viên của chúng ta đã sớm bị Nhân tộc các ngươi phá hư, nào còn có cửu tộc gì.
Nhìn cừu hận trong mắt đối phương, Hoàng Hôi Hồng biết hôm nay khó thiện, đại khái cân nhắc lực chiến đấu của song phương, đối phương mặc kệ là nhân số hay tu vi bình quân đều chiếm thượng phong.
Hắn trầm giọng nói:
- Các ngươi cần phải rõ ràng, chúng ta có thể thay Thiên Tử làm việc, một khi mời ra thánh chỉ, các ngươi sẽ biến thành tro bụi.
Không phải vạn bất đắc dĩ, hắn thực không muốn mời ra thánh chỉ, nguyên nhân là như Tang Hoằng phân tích.
- Thánh chỉ?
Những Ám Dạ Tinh Linh kia đều khinh miệt cười rộ lên, tựa hồ không thèm để ý.
Trong lòng Hoàng Hôi Hồng nhảy dựng, luôn cảm thấy sự tình hôm nay không thích hợp, vì vậy không do dự nữa, trực tiếp quỳ bái, hai tay cung kính nắm trước người:
- Con đường phía trước của chúng thần ngộ địch ngăn cản, xin hoàng thượng...