Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 854 - Chương 854: Long Ngữ Ngôn Linh (2)

Chương 854: Long Ngữ Ngôn Linh (2) Chương 854: Long Ngữ Ngôn Linh (2)

Tổ An hưng phấn, rốt cục có thể nhìn thấy tràng cảnh thánh chỉ trấn áp.

Ai biết lúc này bên cạnh truyền đến một thanh âm già nua:

- Đứng dậy!

Nghe được thanh âm này, Hoàng Hôi Hồng đang quỳ bái không tự chủ được đứng dậy, nghi thức mời thánh chỉ tự nhiên cũng bị đánh gãy.

Mấy Tú Y Sứ Giả không hiểu ra sao nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại đứng dậy.

Hoàng Hôi Hồng cũng rất kỳ lạ, vô ý thức quay đầu nhìn về một phương hướng khác.

Lúc này một lão giả chậm rãi từ trong rừng cây đi tới, trong tay cầm quải trượng đầu rồng, thân hình run rẩy phảng phất như tùy thời sẽ ngã xuống.

Chỉ bất quá từ khi gặp Mễ lão đầu và Vi Hoàn, Tổ An không còn dám khinh thường những lão đầu nhìn như gió thổi qua sẽ ngã kia, từng cái âm hiểm hơn bất kỳ ai, hơn phân nửa là cố ý giả vờ.

Đồng thời hắn có chút kỳ quái nhìn lên đầu đối phương, hai bên đầu, trên hai lỗ tai có một cặp sừng, không giống sừng của động vật ăn cỏ bình thường, đôi sừng này không lớn, nhìn càng giống như một vật phẩm trang sức, thế nhưng lại có một loại uy thế không hiểu.

Hoàng Hôi Hồng biến sắc, vội vàng quỳ bái ở trên mặt đất, bắt đầu nghi thức mời thánh, chỉ bất quá lần này vô luận động tác hay tốc độ nói, đều nhanh hơn vừa rồi rất nhiều.

Nếu như nói vừa rồi còn có mấy phần trang bức khoe khoang, lúc này lại có một loại kinh hoảng như lửa sém lông mày.

Lúc này lão giả kia cầm quải trượng đầu rồng chỉ về phía Hoàng Hôi Hồng:

- Trầm mặc!

Thanh âm của Hoàng Hôi Hồng nhất thời biến mất, chỉ có thể nhìn thấy hắn không ngừng mở miệng, nhưng một chút thanh âm cũng không phát ra được.

- Ta sát, cái này là tình huống như thế nào?

Tổ An khiếp sợ không thôi.

Tang Hoằng giải thích:

- Lão giả này hẳn là Long tộc cao cấp.

- Long tộc?

Tổ An nhìn lão giả thân thể gầy nhỏ kia, nhìn làm sao cũng không quá giống, làm như ta chưa thấy qua Long sao?

Lúc trước con Hồng Long ở Long Ẩn Sơn kia, hiện tại hắn ký ức vẫn còn mới mẻ đấy.

Phảng phất như nhìn ra hắn nghi hoặc, Tang Hoằng đáp:

- Long tộc bình thường cần tu luyện tới cảnh giới cực cao mới có khả năng biến hóa, hơn nữa còn có mạo hiểm tương đối lớn, nhưng Long tộc cao cấp không cần, sinh ra đã có thể hóa thành hình người.

Tổ An bừng tỉnh đại ngộ, hiểu ra vì sao đôi sừng trên đầu lão giả kia nhìn quen mắt như vậy.

Lúc này Trịnh Đán cũng tò mò hỏi:

- Vì sao Hoàng thống lĩnh lại bỗng nhiên nghẹn ngào?

Tang Hoằng nhìn lão giả Long tộc:

- Đây chính là thiên phú của Long tộc cao cấp, Long Ngữ Ngôn Linh.

- Long Ngữ Ngôn Linh?

Bỗng nhiên Tổ An nghĩ đến trong trường học, Thương Lưu Ngư đã từng nhắc qua, Long tộc có một môn Ngôn Linh bí thuật để các chủng tộc cực kỳ hâm mộ.

Chỉ cần đơn giản nói một vài chữ, là có thể hóa thành hiện thực, từ một ý nghĩa nào đó có thể nói là ngôn xuất pháp tùy.

Trong lòng Tổ An không ngừng hâm mộ, ngôn xuất pháp tùy không phải là độc quyền của anh hùng bàn phím sao, lúc nào ta mới có năng lực như thế.

- Không nghĩ tới Long tộc cũng tham dự vào, mặt mũi của ngươi thật lớn.

Ánh mắt Tang Hoằng phức tạp nhìn Tổ An.

Trong lòng Tổ An cũng có chút run rẩy, không phải nói hoàng đế mới là cường giả mạnh nhất trên đời sao, sao hiện tại thủ hạ của hắn bị các thế lực đánh cho tìm không ra nam bắc thế.

Lúc này các Tú Y Sứ Giả cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra, mấy người bọn họ liếc nhau, đều nhìn ra vẻ kiên nghị trong mắt đồng bạn, vội vàng nói với Hoàng Hôi Hồng:

- Hoàng thống lĩnh, ngươi dẫn theo khâm phạm rút đi, chúng ta đoạn hậu!

Hoàng Hôi Hồng nhướng mày, bất quá cũng không cự tuyệt, nặng nề gật đầu, lúc này hắn nói không ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt tỏ ý:

- Các vị huynh đệ bảo trọng!

Mỗi Tú Y Sứ Giả đều trải qua huấn luyện tàn khốc, sớm đã không để ý tính mạng, trọng yếu nhất là hoàn thành hết thành nhiệm vụ của hoàng đế.

Cho nên mặc kệ còn lại mấy Tú Y Sứ Giả, Hoàng Hôi Hồng cũng không chút do dự, quyết định chấp hành sách lược này.

Hoàng Hôi Hồng trực tiếp ném mấy người trong xe tù vào xe ngựa, sau đó lái xe ngựa phi nước đại.

Hắn Ám Dạ Tinh Linh muốn truy đuổi, lại bị ba Tú Y Sứ Giả còn lại ngăn cản.

Dù chiến lực của đám người Ám Dạ Tinh Linh chiếm ưu thế, nhưng tất cả Tú Y Sứ Giả đều là cao thủ trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, bây giờ ôm lấy quyết tâm hẳn phải chết, không muốn sống ngăn cản, bọn họ trong lúc nhất thời cũng rất khó phá tan phòng ngự.

Một Ám Dạ Tinh Linh đầu mục tức giận nhìn lão giả Long tộc:

- Vì sao ngươi không cản bọn họ lại!

Lão giả Long tộc kia lạnh nhạt nói:

- Ta chỉ phụ trách sự tình ngăn Tú Y Sứ Giả mời thánh chỉ, bây giờ sự tình đã xong, hắn giao cho các ngươi.

Sau khi nói xong, hắn trực tiếp quay người rời đi, dù đi rất chậm, nhưng rõ ràng mới bước ra mấy bước, cả người đã biến mất ở trong núi rừng sâu xa.

Sắc mặt của đầu mục Ám Dạ Tinh Linh âm tình biến hóa, bất quá cuối cùng không dám đi trêu chọc đối phương, chỉ có thể đè ép lửa giận chém giết ba Tú Y Sứ Giả.

Ba Tú Y Sứ Giả kia lấy ít địch nhiều, có thể chống đỡ đến bây giờ đã là kỳ tích, toàn thân sớm bị máu tươi nhiễm đỏ.

Đầu mục Ám Dạ Tinh Linh hừ lạnh, tại chỗ lưu lại một tàn ảnh, thân hình hóa thành trong suốt, rất nhanh bốn phía lóe lên kiếm quang, thời điểm hắn cho thấy thân hình lần nữa, ba Tú Y Sứ Giả kia đã trúng vết thương trí mạng, máu me khắp người, sau đó ngã ở trên mặt đất, trở thành thi thể.

- Truy!

Đầu mục Ám Dạ Tinh Linh không thèm liếc nhìn bọn hắn một cái, mà ngựa không dừng vó đuổi theo.

Bình Luận (0)
Comment