Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 861 - Chương 861: Thêm Tiền Cư Sĩ (2)

Chương 861: Thêm Tiền Cư Sĩ (2) Chương 861: Thêm Tiền Cư Sĩ (2)

Hoàng Hôi Hồng:

- ...

- Vẫn không thể nói chuyện sao?

Thấy thần sắc của hắn, Tổ An nhịn không được đậu đen rau muống:

- Đám Tú Y Sứ Giả các ngươi ngày bình thường ngưu bức hống hống, còn cái gì thay Thiên Tử hành sự, kết quả bị người khắc chế dễ dàng như vậy, hiện tại cơ hồ toàn quân bị diệt, ta cũng cảm thấy mất mặt thay các ngươi.

Hoàng Hôi Hồng:

- ...

Đến từ Hoàng Hôi Hồng, điểm nộ khí +611!

Tổ An hiếu kỳ nói:

- Đúng rồi, ta có chút kỳ quái, hoàng đế đã coi trọng Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh như vậy, vì sao không phái mấy cao thủ chân chính tới, mấy Tú Y Sứ Giả các ngươi chỉ tầm Lục phẩm, Ngũ phẩm, tuy nói có trận pháp phối hợp đặc thù, nhưng người ta không cứng đối cứng, trực tiếp đánh lén còn không phải dễ dàng diệt bọn ngươi, thật vô dụng.

Hoàng Hôi Hồng quay mặt đi, hiển nhiên là bị gia hỏa này đả kích, không muốn phản ứng đến hắn.

Lúc này bên cạnh có thanh âm phẫn nộ truyền đến:

- Họ Tổ, ngươi có thể rời khỏi ngực của lão bà ta lại từ từ nói lung tung được không?

Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +666!

Lúc này Tang Thiên mở to mắt trừng Tổ An, đối phương từ khi đó đến bây giờ, từ đầu đến cuối không rời khỏi ngực của Trịnh Đán, hơn nữa đầu còn cọ cọ lên ngực nàng, cái này ai chịu được?

Tổ An hừ lạnh:

- Ai là lão bà của ngươi, Trịnh tiểu thư và ngươi còn chưa hoàn thành trình tự bái đường, nghiêm chỉnh mà nói không phải lão bà của ngươi. Hiện tại ta mặc y phục tân lang, ai nhìn cũng sẽ thấy chúng ta mới là một đôi.

- Ngươi...

Tang Thiên bị hắn hung hăng càn quấy làm cho đầu óc choáng váng, trong lúc nhất thời không nghĩ tới nên phản bác như thế nào.

Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +888!

Trịnh Đán lại không có da mặt dày như vậy, ở trước mặt nhiều người, làm sao dám thân mật với hắn, vội vàng đẩy hắn qua một bên.

Tổ An cũng không muốn để cho nàng khó xử, thuận thế ngồi dậy.

Tang Hoằng tằng hắng một cái, hiển nhiên cũng không muốn nhìn thấy nhi tử bị người khi dễ, trực tiếp trả lời vấn đề vừa rồi để đổi chủ đề:

- Theo ta phỏng đoán, lần này hoàng thượng có chút xem thường, nghĩ có cao thủ Tông Sư, Cửu phẩm đồng hành, còn có cấm quân, lại thêm Tú Y Sứ Giả tùy thời có thể thỉnh cầu thánh chỉ, trên lý luận là có thể ứng phó tuyệt đại đa số tình huống. Chỉ không nghĩ tới Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh có dụ hoặc to lớn như thế.

Còn có một câu hắn không nói ra, thế lực khắp nơi xuất động, chưa hẳn là vì lấy được Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, rất có thể chỉ là không muốn hoàng đế học được mà thôi.

Tổ An trợn trừng mắt:

- Nói giống như chỉ nhằm vào ta không vậy, không phải cũng có rất nhiều sát thủ đối phó các ngươi sao, ầy, ta dám đánh cược, gia hỏa kia là nhằm vào các ngươi.

Tang Hoằng sững sờ, vội vàng theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ thấy trong rừng cây xa xa chậm rãi đi ra một bóng người, là một nam tử lôi thôi lếch thếch, một thanh đao hẹp dài đặt nằm ngang ở trên cổ, hai tay rất tự nhiên khoác lên trên đao, tư thái đi đường cho người ta một loại cảm giác phóng đãng không bị trói buộc.

- Thêm Tiền Cư Sĩ Đinh Nhuận? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Thấy rõ bộ dáng của đối phương, sắc mặt của Tang Hoằng trở nên ngưng trọng.

- Thêm Tiền Cư Sĩ?

Tổ An sững sờ, danh tự này thật quen tai.

Tang Hoằng trầm giọng nói:

- Gia hỏa này là sát thủ nổi tiếng trong hắc đạo, xưa nay nhận tiền không nhận người, chỉ cần có tiền, ngay cả thân bằng hảo hữu cũng giết. Bởi vì hắn chào giá cao hơn bình thường rất nhiều, hơi một tí lại muốn lâm thời tăng giá, cho nên mọi người gọi hắn là Thêm Tiền Cư Sĩ. Có điều tu vi của hắn cao, mặc kệ nhiệm vụ khó khăn như thế nào cũng có thể hoàn thành, cho nên mọi người đều nguyện ý thêm tiền.

Nam tử nhếch nhác tùy ý chống đao lên đất, nhàn nhã vỗ tay:

- Không nghĩ tới Tang đại nhân hiểu Đinh mỗ như thế, để cho ta hoài nghi trước kia ngươi không phải làm việc ở Đại Ti Nông, mà nhận chức ở Đình Úy.

Hiển nhiên Tang Thiên cũng nghe qua tên tuổi người này, vốn còn nổi giận đùng đùng, hiện tại lại không tự chủ được co rúm người, thân hình còn hơi run run.

Nhìn thấy dị trạng của hắn, Tổ An nhướng mày, ngay cả Tang Thiên luôn tâm cao khí ngạo cũng sợ thành như vậy, xem ra gia hỏa này là cọng rơm cứng nha.

Tang Hoằng hỏi:

- Không biết lần này các hạ tới là giết người nào, Tổ An hay cha con chúng ta?

Nam tử nhếch nhác bật cười, lộ ra hàm răng trắng không chút cân xứng với ngoại hình:

- Có người chi tiền mua mạng của phụ tử các ngươi, đương nhiên...

Hắn hơi ngừng, ánh mắt rơi xuống trên người Tổ An:

- Ta cũng có chút hứng thú với gia hỏa này, sau khi giết các ngươi, lại cùng hắn giao lưu trao đổi, lần này không cần thêm tiền.

Tổ An nổi da gà, giao lưu? Gia hỏa này không phải là lão pha lê đó chứ?

Dường như Tang Hoằng sớm đã ngờ tới như thế, sắc mặt rất bình tĩnh:

- Ai muốn giết chúng ta?

Đinh Nhuận lắc đầu:

- Vừa rồi còn khen Tang đại nhân hiểu chuyện, hiện tại sao lại hỏi vấn đề ấu trĩ như thế, ngươi cũng biết quy củ của chúng ta, ta sao có thể tiết lộ ra tin tức của cố chủ.

Tang Hoằng lạnh nhạt nói:

- Ta thêm tiền.

Đinh Nhuận:

- ...

Tổ An xém chút bật cười, không nghĩ tới Tang Hoằng luôn nghiêm túc còn biết hài hước như vậy.

- Ngươi như vậy để cho ta thật khó xử.

Đinh Nhuận đi qua đi lại, không ngừng vò đầu bứt tai, hiển nhiên đang tiến hành đấu tranh tâm lý kịch liệt.

Qua rất lâu hắn hỏi:

- Ngươi tăng bao nhiêu tiền?

Trịnh Đán không nhịn được mỉm cười, gia hỏa này thật không hổ là Thêm Tiền Cư Sĩ.

Tang Hoằng đáp:

- 10 ngàn lượng, chỉ cần một cái tên.

Đinh Nhuận:

- ...

Bình Luận (0)
Comment