Hắn hừ lạnh:
- Làm hại ta còn xoắn xuýt nửa ngày, 10 ngàn lượng tính là gì, Tang đại nhân quả nhiên là quan thanh liêm, đã thành đại tướng biên cương, sống chết trước mắt lại chỉ có thể cầm ra 10 ngàn lượng.
Tang Hoằng rơi vào trầm mặc, từ trước tới giờ hắn xác thực không tham ô, cho nên 10 ngàn lượng đã là cực hạn.
Tang Thiên vội vàng nói:
- Ta có tiền, 100 ngàn lượng được không?
- 100 ngàn lượng...
Đinh Nhuận gật đầu.
- Tuy hơi ít, nhưng chỉ một cái tên mà nói, miễn cưỡng có thể được. Bất quá hai cha con các ngươi ngược thật thú vị, một cái thanh chính liêm minh, một cái lại tham ô đút lót, các ngươi là hát đôi sao, vừa muốn danh vừa được lợi?
Sắc mặt Tang Hoằng tái nhợt, lại không cách nào phản bác.
Tang Thiên vội vàng nói:
- Xin các hạ nói cho chúng ta biết muốn giết chúng ta là ai?
- Tiền đâu?
Đinh Nhuận ôm đao, liếc mắt nhìn hắn.
Tang Thiên vội vàng từ trong ngực móc ra một chồng ngân phiếu:
- Nơi này, đều ở nơi này.
Không thể không nói Tú Y Sứ Giả làm việc không giống người bình thường, nếu như đổi lại nha dịch khác đến bắt bọn họ, khẳng định sẽ vơ vét sạch, một xu cũng không còn.
Nhưng Tú Y Sứ Giả chỉ tra trên người bọn hắn có các loại vũ khí và vật phẩm nguy hiểm hay không, còn tiền tài cá nhân thì căn bản không có động đến.
Thấy ngân phiếu, hai mắt Đinh Nhuận tỏa sáng, vẫy tay, xấp ngân phiếu kia phảng phất như bị một đôi bàn tay vô hình dẫn dắt bay đến trước mặt hắn.
Đưa ngân phiếu đến trước mũi ngửi ngửi, trên mặt Đinh Nhuận lộ ra biểu tình ngây ngất:
- Mùi của ngân phiếu luôn thơm ngát và rung động lòng người như thế.
Tổ An:
- ...
Gia hỏa này tham tài đến cảnh giới nhất định rồi.
Ngửi một lúc, Đinh Nhuận mới thu ngân phiếu vào trong lòng:
- Tốt, hiện tại đưa các ngươi lên đường.
Tang Thiên lo lắng:
- Ngươi lấy tiền còn chưa nói cho chúng ta biết là ai muốn giết chúng ta đâu!
Đinh Nhuận nhếch miệng cười một tiếng:
- Ta sẽ ở trước khi các ngươi tắt thở nói cho các ngươi biết tên của hắn, như vậy ta không tính làm trái lời hứa, đồng thời sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn tổn hại đến quy ước của ngành nghề.
Cha con Tang Hoằng:
- ...
Tổ An nghĩ thầm tuy gia hỏa này nhìn như tướng mạo thô kệch, nhưng tâm tư lại tinh tế tỉ mỉ, muốn chạy trốn khỏi tay hắn chỉ sợ rất khó khăn.
Hàm răng của đối phương rơi vào trong mắt Tang Thiên lại giống như bùa đòi mạng, vội vàng co rúc về phía sau.
Tang Hoằng trầm giọng nói:
- Ngươi có biết giết chúng ta sẽ có hậu quả gì không, chúng ta là đại thần của triều đình, đồng thời lại là khâm phạm, Tổ An càng là người hoàng thượng nhất định phải được, ngươi giết chúng ta, tương lai một khi điều tra ra, chỉ sợ có mạng kiếm tiền, lại không có mạng xài.
Đinh Nhuận gật đầu:
- Ngươi nói cái này đúng là vấn đề, bất quá ta giết tất cả người biết chuyện, chẳng phải sẽ không có người tra được là ta làm sao.
Vừa nói trường đao trong tay lóe lên hàn quang, chỉ thấy Hoàng Hôi Hồng che cổ, sắc mặt không thể tin, quay đầu nhìn về phía xe ngựa, tay tựa hồ muốn bắt lấy cái gì, bất quá cuối cùng sinh cơ lại đoạn tuyệt, nặng nề té lăn trên đất.
- Đao thật nhanh!
Đây là ý nghĩ chung của tất cả mọi người, phải biết vừa rồi bọn họ còn không thấy hắn xuất đao, chỉ cảm thấy hàn quang lóe lên, nhưng khi nhìn lại, đao của hắn vẫn ở trong vỏ, tựa hồ chưa từng di động.
Nhìn Hoàng Hôi Hồng chết không nhắm mắt, Tổ An thở dài, mặc dù đối phương bắt hắn, nhưng bình tĩnh xem xét, người này vẫn rất đáng kính nể, tận chức tận trách, nhân phẩm cũng không có gì đáng giá chỉ trích, dù ở thời khắc cuối cùng vẫn muốn hoàn thành nhiệm vụ.
Không nghĩ tới lại vô thanh vô tức chết ở nơi dã ngoại hoang vu.
Trịnh Đán lặng lẽ nắm tay hắn, đối phương hiển nhiên là người thủ đoạn độc ác, tuyệt đối sẽ không lưu lại người sống ở chỗ này.
Nàng dù sao vẫn là thiếu nữ tuổi không lớn lắm, tuy đã từng làm bang chủ Cự Kình Bang, cũng trải qua không ít chuyện, nhưng khi chân chính đứng ở trước tử vong, vẫn không kìm lòng được sợ hãi.
Đáng giá vui mừng duy nhất là Tổ An ở bên cạnh, trên đường Hoàng Tuyền cũng không tính tịch mịch.
Bất quá Tổ An lại không muốn nhận mệnh, hắn nhìn Đinh Nhuận dần dần tới gần nói:
- Đối phương cho ngươi bao nhiêu tiền, ta ra gấp đôi mua mạng của chúng ta.
So với Tang Hoằng nghèo khó, hiện tại hắn xem như chó nhà giàu, trên người còn có mấy trăm vạn lượng bạc đấy.
Đinh Nhuận cười hắc hắc nói:
- Nha, không nghĩ tới ngươi tuổi còn trẻ, lại có nhiều tiền như vậy.
Tổ An mỉm cười:
- So với Tang đại nhân, ta cũng không có cao thượng như vậy, thủ đoạn kiếm tiền tự nhiên không ít.
- Đều nói Sở gia phú khả địch quốc, hiện tại ta rốt cục tin, ngươi ở Sở gia mới bao lâu, lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, có cơ hội ta cũng đi Sở gia kiếm chút tiền.
Đinh Nhuận cảm khái, có điều rất nhanh lời nói xoay chuyển.
- Nói thật ta rất động tâm, nhưng số tiền này ta không thể lấy.
- Vì sao, ngươi không phải gọi Thêm Tiền Cư Sĩ sao, ta đã thêm gấp đôi, ngươi còn mặc kệ? Như vậy chẳng phải là nện bảng hiệu của mình sao?
Tổ An hiếu kỳ hỏi.
Đinh Nhuận đáp:
- Ta là vì tính toán lâu dài, tuy điều kiện của ngươi rất hấp dẫn, nhưng ta tiếp nhiệm vụ của người khác lại không làm việc, như vậy về sau ai còn dám tìm ta, như thế sẽ tổn thất càng nhiều tiền, cho nên tiền này ta không thể lấy.
Tổ An cảm khái nói:
- Ở xã hội thực tại này, sát thủ có nguyên tắc như ngươi thực không nhiều.
- Đa tạ khích lệ, nhìn tiểu tử ngươi vẫn rất thuận mắt, đợi lát nữa sẽ cho ngươi thống khoái.
Đinh Nhuận đáp.
Tổ An hơi nheo mắt:
- Vừa rồi ngươi còn nói sau khi sự tình kết thức sẽ ép hỏi Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, hiện tại cũng có người muốn giết ta sao?