Tang Hoằng có kinh nghiệm vừa rồi, trực tiếp dùng hai dây xích cuốn lên lá cây, cỏ khô… ở xung quanh, thậm chí còn vung vẩy dây xích cuốn lên bụi đất, để trong không khí tràn ngập tạp vật, kể từ đó đao khí vô hình của đối phương sẽ có dấu vết lần theo, hắn mới không còn giống như con ruồi không đầu.
Thẳng đến lúc này, đám người Tổ An mới nhìn rõ ràng quỹ tích của những đao khí kia, nhiều khi cũng không phải ở chính diện bổ tới Tang Hoằng, mà từ phía sau, hai bên… ở từng góc độ không tưởng tượng nổi công kích Tang Hoằng.
Cũng không biết Đinh Nhuận rõ ràng đứng ở đằng xa, làm sao lại từ sau lưng Tang Hoằng xuất đao.
Lông mày của Tang Hoằng nhíu càng ngày càng sâu, mặc dù hắn có thể dùng biện pháp này tránh né đao khí của đối phương, nhưng một mực bị đánh như vậy thực quá bị động.
Chủ yếu là đao khí của đối phương có góc độ tiến công quá xảo trá, chỉ cần mất tập trung một chút, thì rất có thể sẽ trúng chiêu.
Tang Hoằng lo lắng thủ lâu tất thua, mấy lần nỗ lực rút ngắn khoảng cách, cùng Đinh Nhuận cận thân tác chiến, để đao khí của hắn không còn tác dụng.
Đáng tiếc Đinh Nhuận không ngừng lui về sau, lại thêm khống chế đao khí ngăn cản, thủy chung bảo trì đủ khoảng cách ở giữa hai người.
Phanh phanh… xiềng xích trên người Tang Hoằng nổ bể ra, nguyên lai bởi vì bị hỏa diễm của hắn thiêu đốt, lại thêm đao khí sắc bén công kích, rốt cục không chịu nổi.
Đinh Nhuận sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, năm ngón tay gảy liên tục, mấy sợi đao khí giống như giòi trong xương đánh tới từng cái yếu huyệt của Tang Hoằng.
Trên tay không có binh khí, chỉ có thể lấy thân thể máu thịt đối kháng, tình thế của Tang Hoằng rất không lạc quan.
Đúng lúc này, Tang Hoằng nổi giận gầm lên một tiếng, trước người xuất hiện bốn cái bánh xe thiêu đốt, vây quanh người hắn xoay tròn, năm đạo đao khí đánh tới, bị những bánh xe thiêu đốt kia cấu thành lưới phòng hộ ngăn cản.
- Phong Hỏa Luân! Cha ta lấy ra bản lĩnh giữ nhà.
Tang Thiên hưng phấn kêu to.
- Phong Hỏa Luân?
Sắc mặt của Tổ An cổ quái, nhìn bộ dáng của cha ngươi không có đẹp mắt giống như Na Tra nha.
Đúng lúc này, Tang Hoằng động, hắn thừa dịp có Phong Hỏa Luân che chở, nhanh chóng lao về phía Đinh Nhuận.
Đinh Nhuận gõ trường đao mấy lần muốn ngăn cản, chỉ tiếc không công phá được phòng ngự của đối phương.
Tang Hoằng đã tới gần bên người, vẫy tay, bốn cái Phong Hỏa Luân hợp lại làm một, biến thành một vòng lửa to lớn, trực tiếp đánh tới đối phương.
Đinh Nhuận vội vàng vung trường đao ngăn cản, thân hình rung động, hiển nhiên ăn không ít thiệt ngầm.
Tang Hoằng tự nhiên sẽ không lãng phí ưu thế, không ngừng thi triển sát chiêu đánh tới.
Đinh Nhuận phản kích mấy lần, nhưng đều bị Hỏa Luân khổng lồ cản lại.
Mắt thấy đầy trời đều là ánh lửa, thân hình Đinh Nhuận như ẩn như hiện, Tang Thiên lộ vẻ vẻ hưng phấn:
- Tốt! Cha thật lợi hại!
Tổ An lại không có lạc quan như vậy, từ vừa mới bắt đầu giao thủ, tu vi của Tang Hoằng rõ ràng yếu hơn Đinh Nhuận, bây giờ Tang Hoằng bạo phát đại chiêu, Đinh Nhuận sao có thể không có át chủ bài?
Quả nhiên, một tiếng hổ khiếu truyền đến, cách thật xa cũng có thể cảm giác được uy áp cường đại truyền đến.
- Cái này... Đây là cái gì...
Tang Thiên trợn tròn mắt, trái tim trong nháy mắt nhấc lên.
Chỉ thấy trong chiến trường xuất hiện một con mãnh hổ màu tím, mãnh hổ kia không phải thực thể, mà là lôi quang lưu chuyển hình thành hư ảnh.
Nói là hư ảnh, nhưng tử hổ vung trảo công kích, lại có thể đánh cho Phong Hỏa Luân ánh lửa văng khắp nơi.
Tổ An tập trung nhìn vào, phát hiện con mãnh hổ này trôi nổi ở sau lưng Đinh Nhuận, hiển nhiên là hắn làm ra.
Lôi hệ?
Khó trách đao nhanh như vậy.
Tổ An vừa cảm thán, đột nhiên cảm giác mình sai, bởi vì so sánh với vừa rồi, hiện tại tốc độ của Đinh Nhuận nhanh hơn gần gấp đôi.
Giữa sân thậm chí đã không nhìn thấy bóng người của hắn, chỉ có thể nhìn thấy mãnh hổ màu tím không ngừng gầm thét nhào về phía Tang Hoằng, mỗi một lần tấn công, đều sẽ phóng ra rất nhiều tia lửa và lôi quang, đồng thời phát ra tiếng vang cực lớn, hiển nhiên bây giờ uy lực công kích của hắn so với trước đó cũng tăng lên rất nhiều.
Theo hai người tranh đấu, hoa cỏ cây cối xung quanh sớm đã bị san thành bình địa, bùn đất lộ ra, đám người Tổ An buộc lòng phải di động về phía sau, tránh cho bị dư âm tranh đấu làm tổn thương.
Bọn họ không có nhân cơ hội rời đi, chủ yếu là vì tu vi bị phong cấm, coi như đi cũng đi không xa, đợi lát nữa nếu như Đinh Nhuận thắng, muốn đuổi kịp bọn họ chỉ là sự tình vài phút.
Nếu Tang Hoằng thắng, vậy thì không cần chạy.
Cho nên còn không bằng ở chỗ này xem song phương chiến đấu.
Chẳng qua từ tình huống trước mắt, cân bằng thắng lợi nghiêng về phía Đinh Nhuận, trước đó vẫn là ánh lửa màu đỏ tràn ngập chiến trường, nhưng theo Đinh Nhuận bạo phát, bây giờ lại là màu tím chiếm thượng phong.
Bỗng nhiên phanh một tiếng, Phong Hỏa Luân trước người Tang Hoằng bị tử hổ đánh thành bốn mảnh.
Sau đó tử hổ thừa cơ vung trảo, bốn Phong Hỏa Luân nhỏ bị đập bay xa.
Sau đó lại thừa cơ lao về phía Tang Hoằng.
Tang Hoằng kêu thảm một tiếng, cả người giống như bao cát rơi ở trên mặt đất, hắn giãy giụa muốn đứng lên, nhưng sau một khắc hai chân mềm nhũn, cả người té lăn trên đất, chỉ có thể dựa vào hai tay chống đất mới không có nằm rạp.
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, chỉ thấy trước ngực có một vết lõm, nhìn giống như trảo ấn, bên kia còn có một vết đao, cách trái tim chỉ nửa tấc.
- Phản ứng của Tang đại nhân không tệ, lại có thể ở thời khắc sống còn né tránh một kích trí mệnh của mình.
Hư ảnh tử hổ ở sau lưng Đinh Nhuận dần dần tán đi, đao của hắn cũng trở lại trong vỏ.