Tốc độ nhanh đến người khác căn bản thấy không rõ quỹ tích của đao, chỉ có thể cảm nhận được một đạo hàn quang lướt qua.
Tang Hoằng sớm đã đề phòng, dùng xiềng xích nghênh đón, xiềng xích mà những Tú Y Sứ Giả kia dùng đều do Huyền Thiết chế tạo, lấy làm binh khí cũng không tệ.
Hai người nhanh chóng giao thủ, lần này đao của Đinh Nhuận không còn thu vào trong vỏ đao, mới để cho đám người Tổ An thấy được hình dáng của nó.
So với đao bình thường mà nói, cây đao này thân thể hẹp dài, khá giống kiếm Nhật kiếp trước, thậm chí còn dài hơn kiếm Nhật.
Phía trên rõ ràng là màu tuyết trắng, nhưng ẩn ẩn có thể nhìn thấy một vệt huyết sắc nhấp nhô.
Huyết sắc kia không phải ở mặt ngoài thân đao, thân là một đao khách, không có khả năng không lau sạch sẽ vũ khí của mình.
Cho nên vệt đỏ sậm kia hẳn ở trong thân đao, cùng thân đao hợp làm một thể.
Lại liên hệ đến nghề nghiệp của hắn, vệt đỏ sậm tan không ra kia là cái gì, hiển nhiên không cần nói cũng biết.
Dù cách rất xa, nhưng trên thân đao truyền đến sát khí vẫn để toàn thân người phát lạnh, thậm chí trên da thịt có cảm giác như kim châm.
Thần sắc của Tổ An ngưng trọng, sát khí của gia hỏa này đã hóa thành thực chất, sát khí nồng đậm đến trình độ này, không biết phải giết bao nhiêu người mới dưỡng ra được.
Sắc mặt của Tang Thiên rất khó coi, hắn dù sao cũng coi như cao thủ, lúc này đã thấy vạt áo trước ngực phụ thân có một vết cắt dài hai tấc, mặc dù chưa bị thương, nhưng vừa rồi trong nháy mắt tiếp xúc đó, hiển nhiên phụ thân đã rơi vào hạ phong.
- Đao của các hạ thật nhanh.
Tang Hoằng nhìn chằm chằm Đinh Nhuận, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, hắn không cần đi xem, cũng biết tình huống trên quần áo.
Đinh Nhuận nhếch miệng cười:
- Chúng ta ăn cơm nghề này, qua là thời gian đầu đao liếm máu, đao không nhanh sao được. Ngược lại là Tang đại nhân, các ngươi sống an nhàn sung sướng, ngày bình thường số lần động thủ quá ít, chỉ sợ không phải đối thủ của ta.
- Vậy thì chưa chắc.
Tang Hoằng hừ lạnh, thời điểm vật lộn sống mái hắn cũng không muốn thua khí thế, chỉ thấy hai tay hắn nắm hai dây xích, một đoàn hỏa diễm bùng lên, rất nhanh hỏa diễm đốt dây xích đến đỏ bừng.
Sau đó khua tay, hai hỏa tiên quất qua, cả người lộ ra uy thế mạnh mẽ.
Tang Thiên siết chặt quả đấm, không ngừng cổ vũ phụ thân.
Tổ An còn là lần đầu tiên nhìn thấy Tang Hoằng toàn lực xuất thủ, trước kia ở Lâm Xuyên Quận, hắn là người đứng đầu, ngày bình thường căn bản không cần tự mình xuất thủ, nhiều khi hơi an bài một chút, sẽ có vô số quân cờ giúp hắn thực hiện mục đích.
Hiện tại đến thời khắc sinh tử một đường, mọi người mới nhớ tới hắn cũng là cường giả Bát phẩm.
- Nguyên lai hắn là tu hành giả Hỏa hệ.
Tổ An nghĩ thầm cái này thực không phù hợp tính tình của Tang Hoằng, phải biết hắn xưa nay trầm ổn an tĩnh, tính trước làm sau, tính cách hoàn toàn khác biệt đại bộ phận tu hành giả Hỏa hệ.
Bất quá nghĩ lại, Tang Thiên cũng là Hỏa hệ, cha con bọn họ giác tỉnh cùng một loại nguyên tố, tu luyện công pháp giống như là không thể bình thường hơn được.
Duy nhất không hiểu ở chỗ, bọn họ đều là Hỏa hệ, sao lại tìm Trịnh Đán Thủy hệ làm dâu Tang gia, đây không phải muốn như nước với lửa sao.
Lúc này ở giữa sân, khắp nơi đều là bóng roi của Tang Hoằng, nhiều lần xém chút quất trúng Đinh Nhuận, lại bị hắn hiểm hiểm né qua.
Rốt cục có một lần tránh cũng không thể tránh, hắn giơ đao lên đón đỡ, phanh… cả người bay ra sau mấy trượng.
Tang Hoằng không có tiếp tục công kích, vừa rồi công kích như cuồng phong mưa rào cũng không làm gì được, lại công kích tiếp cũng chỉ uổng phí nguyên khí mà thôi.
- Ngươi công kích xong rồi, vậy tới phiên ta.
Đinh Nhuận cười cười, giơ trường đao trước người, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ thân đao một cái.
Thanh âm thanh thúy êm tai, rất hiển nhiên này là một thanh đao tốt.
Tất cả mọi người không hiểu hắn gõ đao mục đích là gì, khoe khoang đao của mình sao?
Chỉ có Tang Hoằng biến sắc, vội vàng lóe lên bên cạnh, nhưng vẫn muộn một chút, trên cánh tay, một đoàn sương máu nổ tung, xuất hiện một vết thương thật dài.
Nếu không phải hắn né tránh kịp thời, chỉ sợ toàn bộ cánh tay sẽ bị chặt đứt.
Đao khí vô hình!
Giữa sân, mỗi người đều không phải xoàng xĩnh, lập tức kịp phản ứng.
Tang Hoằng trầm giọng nói:
- Thế nhân tương truyền, Thêm Tiền Cư Sĩ gõ kiếm làm ca tấu khổ thanh, dắt cư vương môn không xưng tình. Thế nhân đều cho rằng ngươi gõ kiếm làm ca là tự sướng, không nghĩ tới đây mới là sát chiêu của ngươi!
Đinh Nhuận mỉm cười:
- Núi cao nước chảy tri âm khó kiếm, không nghĩ tới Tang đại nhân lý giải quá khứ của Đinh mỗ như thế, đã như vậy, vậy thì mời Tang đại nhân bình luận bài Đạn Kiếm Làm Ca này của ta một chút.
Vừa dứt lời, Đinh Nhuận lại gõ thân đao, nương theo thanh âm rung động, Tang Hoằng vội vàng phóng lên trời.
Trong nháy mắt hắn rời đi, trên mặt đất xuất hiện một vết đao dài mấy mét, sâu một mét.
Tay Đinh Nhuận lại bắn ra, lúc này Tang Hoằng không chỗ né tránh, vội vàng cuốn đại thụ lên, kéo nó đến trước người, sau đó thân cây giống như giấy, trong nháy mắt bị đao khí vô hình cắt thành hai đoạn.
Đao khí kia thế đi chưa tiêu, vẫn bổ về phía trước.
Bất quá có mảnh vỡ đại thụ làm nền, đao khí vô hình đã có dấu vết lần theo.
Tang Hoằng trực tiếp vung dây xích, phanh… đánh tan đao khí.
Đinh Nhuận cũng không thèm để ý, tiếp tục gảy thân đao.
Mỗi lần hắn gảy đều ở vị trí khác biệt, phát ra âm thanh cũng khác biệt, giống như thanh âm của nhạc cụ khác nhau, cùng một chỗ tấu lên ca khúc.
Chỉ bất quá so với ca khúc giải trí bình thường, thanh âm trong bài hát này đều là sát cơ.