Nhưng Trịnh Đán như có điều suy nghĩ, nàng lại không hoài nghi, dù sao lúc trước tận mắt thấy hắn lấy ra thi thể Hồng Long nha.
- Thế nào, không tin?
Tổ An hừ lạnh.
- Trên người ta có rất nhiều bí mật, Tông Sư ta cũng giết qua, đừng nói chỉ là một Lão Long.
Bỗng nhiên Bùi Miên Mạn nghĩ đến từ khi ở Sở gia lần thứ nhất nhìn thấy hắn, tốc độ phát triển của nam nhân này quá nhanh, quả thực vượt qua nàng tưởng tượng, mỗi lần phân biệt gặp lại, thực lực của hắn sẽ lên một bậc thang, dù thiên tư lại cao cũng không khả năng có tốc độ tu luyện khủng bố như vậy.
Xem ra trên người hắn xác thực có rất nhiều bí mật, vừa nghĩ như thế, nàng cũng tin hơn phân nửa:
- So với Lão Long kia chết như thế nào, ta càng hiếu kỳ mùi thơm trên người ngươi là chuyện gì xảy ra?
Bùi Miên Mạn tiến đến bên lồng ngực hắn nhẹ nhàng ngửi ngửi, biểu lộ giống như cười mà không phải cười:
- Mùi thơm này rất lịch sự tao nhã, hẳn là một nữ nhân rất xinh đẹp.
Nghe nàng nói, Trịnh Đán cũng cổ quái nhìn qua, vừa rồi còn bị Cự Long truy sát, sao mới qua gần canh giờ đã cùng mỹ nữ cấu kết?
Tổ An giật mình, những nữ nhân này mũi còn thính hơn chó, hắn vội vàng nói:
- Chớ nói nhảm, là mùi thuốc mà Kỷ cô nương cho ta, ta chính là dùng nó độc ngã Cự Long kia.
- Thật sao?
Bùi Miên Mạn nửa tin nửa ngờ.
- Độc gì lợi hại như vậy, lại có thể độc ngã Cự Long?
- Ta cũng không biết, Kỷ cô nương học vấn uyên thâm...
Tổ An cười ha hả, vội vàng nói sang chuyện khác.
- Đúng rồi, thương thế của hai ngươi như thế nào?
- Không có gì đáng ngại.
Hai nữ lắc đầu.
- Trước đó ngươi cho Ngọc Tủy Hoàn Dương Đan hiệu quả rất tốt, hiện tại dược lực đã bắt đầu có tác dụng.
- Vậy thì tốt.
Thấy các nàng không còn tìm kiếm ngọn nguồn, Tổ An buông lỏng một hơi.
Bùi Miên Mạn nháy mắt mấy cái, tò mò hỏi:
- Tiếp xuống ngươi có tính toán gì không?
Dù sao hiện tại Tổ An là khâm phạm, thế lực khắp nơi lại ngấp nghé Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, hiện tại tình cảnh của hắn xác thực khiến người ta lo lắng.
Tổ An đáp:
- Ta quyết định cùng Tang gia đi kinh thành.
- Đi cùng Tang gia?
Thần sắc của Bùi Miên Mạn cổ quái.
- Không phải coi trọng Tang tiểu thư đó chứ?
Tổ An có chút buồn bực:
- Ta ở trong lòng ngươi là người như thế sao?
- Ân.
Bùi Miên Mạn và Trịnh Đán không hẹn mà cùng đáp, sau đó sững sờ, nhìn nhau cười một tiếng.
Tổ An:
- ...
Hắn trầm giọng nói:
- Chủ yếu là ta không thể vĩnh viễn làm đào phạm, phải lên kinh thành triệt để giải quyết sự kiện này.
Trịnh Đán lo lắng:
- Nhưng đối phương là hoàng thượng, ngươi giải quyết như thế nào.
Bùi Miên Mạn cũng đồng cảm gật đầu:
- Đúng vậy, theo ta thấy không bằng ngươi tránh một đoạn thời gian, phải biết hoàng thượng thọ mệnh không nhiều, chờ hắn băng hà, ngươi lại đi ra sẽ tốt hơn rất nhiều.
- Lúc đó đã muộn.
Tổ An lắc đầu, thấy hai nữ lo lắng, hắn mỉm cười.
- Các ngươi thấy ta giống ngu ngốc sao?
- Nếu ngươi ngu ngốc, như vậy trên đời không có mấy người thông minh.
Bùi Miên Mạn hừ một tiếng, nhịn không được nhìn Trịnh Đán, nghĩ thầm Sơ Nhan biến thành lão bà không nói, còn cướp con dâu xinh đẹp của Tang gia, cái này nếu ngu ngốc, như vậy Tang Thiên tính toán là cái gì?
- Ta có kế hoạch của mình, chỉ là tạm thời không cách nào nói rõ, nhưng các ngươi đại khái có thể yên tâm, trong lòng ta có chắc chắn.
Tổ An giải thích.
Thấy hắn nói như vậy, hai nữ rốt cục yên tâm, sau đó mấy người đi trở về, cha con Tang gia nhìn thấy bọn họ, không khỏi giật mình:
- Con rồng kia đâu?
- Đương nhiên là bị ta giết.
Tổ An hừ lạnh.
- Làm sao có thể!
Tang Thiên kinh hô, hắn đang chờ con rồng kia diệt Tổ An, vốn cho rằng lần này chỉ có hai mỹ nữ tuyệt sắc thương tâm trở về, ai ngờ Tổ An lại còn sống.
- Bằng không lão Long kia sẽ bỏ qua cho ta?
Tổ An trợn trừng mắt.
- Đúng rồi, có phải Tang công tử rất muốn ta chết hay không?
- Không, không có, ngươi hiểu lầm.
Tang Thiên biến sắc, vội vàng giải thích.
- Ồ? Vậy mới vừa rồi là người nào ở trước mặt lão long kia nói xấu ta?
Tổ An hừ lạnh, trong mắt lấp lóe sát cơ.
Tang Thiên nhất thời nghẹn lời, nếu như bình thường hắn căn bản lười giải thích, nhưng vừa rồi nhìn thấy Tổ An đại chiến với Đinh Nhuận và Cự Long, hiện tại ngay cả Cự Long cũng chết, nói không chừng hắn có đại sát chiêu gì, nào dám đắc tội, nhưng trong lúc vội vàng hắn cũng không nghĩ ra lý do gì phù hợp.
Tang Thiến ở bên cạnh phản ứng nhanh, nói:
- Mong Tổ đại ca thứ lỗi, ca ca ta xưa nay lỗ mãng, nói chuyện nhanh mồm nhanh miệng, nhiều khi không ý thức được sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng, vừa rồi hắn chỉ vô ý thức trả lời vấn đề của lão đầu kia, không nghĩ tới lão đầu là vì tộc nhân đến báo thù.
Tổ An nhịn không được cười nói:
- Tang tiểu thư, bản lĩnh trợn tròn mắt nói lời bịa đặt của ngươi thật không tệ nha.
Tang Thiến hơi đỏ mặt, nàng làm sao không biết lý do này không cách nào phục chúng, nhưng đối phương không có xuất thủ, như vậy chứng minh hắn chưa muốn vạch mặt, như vậy chỉ cần một lý do trên mặt nổi là được.
Tang Hoằng cũng nói:
- Vừa rồi cách làm của khuyển tử thật có chút thiếu sót, lão phu ở chỗ này thay hắn xin lỗi, mong Tổ công tử nể tình chúng ta từng kề vai chiến đấu mà không trách.
Tổ An rơi vào trầm tư, hắn đang cân nhắc được mất, huynh muội Tang Thiến đều là Ngũ phẩm, Tang Hoằng đã khôi phục lực chiến đấu nhất định, thật đánh nhau chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.
Mặt khác bên kinh thành khả năng còn cần Tang Hoằng giúp đỡ, nghĩ tới nghĩ lui hắn liền cười:
- Thôi được, nể tình Tang đại nhân và Tang tiểu thư mỹ lệ, sự kiện này tạm thời không đề cập tới, bất quá không có lần sau.