Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 881 - Chương 881: Tự Nhiên Chui Tới Cửa

Chương 881: Tự nhiên chui tới cửa Chương 881: Tự nhiên chui tới cửa

Tổ An gật đầu:

- Đúng vậy, vừa rồi còn thu thi thể Cự Long vào.

- Trên đời có không gian pháp bảo dung lượng lớn như vậy?

Thân thể mềm mại của Vân Vũ Tình run rẩy, nàng cảm thấy đầu óc mình có chút không đủ dùng, hôm nay nhìn thấy quá nhiều sự tình không thể tưởng tượng, mỗi một chuyện đều khiến người ta khó có thể tiêu hóa.

Tổ An cười hắc hắc, ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng:

- Thế nào, hiện tại biết ta lợi hại chưa?

Không biết nghĩ đến cái gì, khuôn mặt của Vân Vũ Tình đỏ ửng, hừ lạnh:

- Có câu tiền tài không lộ ra ngoài, trên người ngươi có nhiều đồ vật thần kỳ như vậy, không sợ ta nổi lên tham niệm giết người cướp của sao?

Tổ An làm ra biểu lộ sợ hãi:

- Ngươi muốn cướp tiền hay cướp sắc? Cướp tiền ta không có vấn đề, nhưng cướp sắc ta có thể tự mình động thủ.

- Phi!

Trái tim của Vân Vũ Tình cuồng loạn, xì một cái.

- Ngươi luôn không đứng đắn như thế.

Tổ An cười ha ha, lần nữa ôm nàng vào trong ngực, thân thể của nữ nhân này vừa thơm vừa mềm, ôm vào trong ngực cực kỳ dễ chịu:

- Đúng rồi, sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này? Ta còn tưởng phải rất lâu mới gặp lại được ngươi?

Vân Vũ Tình thở dài:

- Hai ngày trước ta trong lúc vô tình biết được, tựa hồ Ngô Vương âm mưu muốn giết ngươi... Sự kiện này nguyên nhân bắt nguồn từ ta, ta thực không đành lòng nhìn thấy ngươi xảy ra chuyện, nên vội vàng chạy đến xem thử.

Sau khi Tổ An nghe xong thì kinh ngạc nhìn nàng, Ngô Vương muốn giết mình không ngoài ý muốn, dù sao đêm đó phát sinh sự tình, mặc kệ hắn phẫn nộ cũng tốt, vì diệt khẩu cũng được, đều sẽ không cho phép mình sống sót.

Nhưng Vân Vũ Tình lại chạy tới ngăn cản, cái này để hắn có chút ngoài ý muốn.

Dù sao quan hệ giữa hai người, dùng câu người xa lạ quen thuộc nhất để hình dung là cực kỳ phù hợp.

Nói cho cùng hai người trước trước sau sau chỉ gặp mặt vài lần, càng ở hai giai cấp hoàn toàn khác biệt, bình thường mà nói khó có khả năng tiếp xúc.

- Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?

Vân Vũ Tình có chút ngượng ngùng dời ánh mắt.

- Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta không phải... không phải vì ngươi mà đến, chỉ không muốn ngươi bởi vì ta bị liên luỵ.

Tổ An mỉm cười, cũng không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng vạch lụa mỏng trên mặt nàng, thuận thế nâng cái cằm trơn bóng như ngọc, trực tiếp hôn lên.

Đứng trước cử động của hắn, toàn thân Vân Vũ Tình run lên, bản năng ngửa ra sau, đồng thời hai tay chống ở trước ngực hắn, nỗ lực đẩy hắn ra.

Dù sao lấy quan hệ của hai người trước đó vẫn còn có chút lạ lẫm, trừ lúc động tình, nàng bản năng cự tuyệt cùng hắn hôn môi.

Đáng tiếc thái độ của Tổ An rất kiên quyết, một cánh tay khác trực tiếp ôm lấy vòng eo tinh tế, kéo nàng trở về.

Thời điểm nàng còn đang do dự, Tổ An đã không chần chờ hôn lên.

Đôi mắt của Vân Vũ Tình giương thật to, đôi bàn tay trắng như phấn vội vàng nện lên bộ ngực hắn, tỏ ý hắn buông ra.

Đáng tiếc Tổ An nơi nào sẽ để ý đến nàng, Vân Vũ Tình giãy giụa, thấy không có kết quả thì dứt khoát từ bỏ.

- Thật là một nam nhân bá đạo...

Thực ra lấy tu vi của nàng, tùy tiện phất tay là có thể chấn bay nam nhân này, nhưng nàng đưa tay thử nhiều lần, cuối cùng vẫn không có xuất thủ, cuối cùng vô lực khoác lên lồng ngực hắn, đồng thời chậm rãi nhắm mắt lại.

...

Cũng không biết qua bao lâu, nơi xa ẩn ẩn truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của hai nữ:

- A Tổ... A Tổ?

Hiển nhiên là Bùi Miên Mạn và Trịnh Đán lo lắng an nguy của hắn, một đường đuổi tới.

Vân Vũ Tình giật mình, vội vàng lấy tay hắn đẩy ra, có chút chột dạ nhìn qua, thấy đối phương cách nơi này khá xa, không có bị phát hiện mới buông lỏng một hơi.

- Đều tại ngươi, xém chút để cho ta không có cách nào gặp người.

Vân Vũ Tình khẽ cắn môi, vội vàng sửa sang vạt áo lộn xộn, vừa u oán trừng nam nhân ở bên cạnh, đôi mắt dường như tùy thời chảy ra nước.

Tổ An cũng vội vàng chỉnh lại y phục, trước đó còn cảm thấy trong khoảng thời gian này không may, nhưng có thể được nữ nhân cực kỳ xinh đẹp này, vận khí tựa hồ cũng không phải quá kém.

- Ta không thể đi ra quá lâu, sẽ bị người phát hiện, phải trở về rồi.

Vân Vũ Tình thở dài nói.

Tổ An sững sờ:

- Ngươi sợ Ngô Vương như vậy?

Vân Vũ Tình lắc đầu:

- Nguyên do trong đó có chút phức tạp, chủ yếu là Ma tộc chúng ta và hắn có quan hệ hợp tác rất mạnh, không thể triệt để vạch mặt... Không kịp rồi, về sau có cơ hội lại nói với ngươi.

Nàng ở trước khi đi, bỗng nhiên xoay người lại, nhón chân lên hôn hắn một cái, sau đó đỏ mặt nhanh chóng bay đi.

Tổ An sờ sờ gương mặt, đầu ngón tay tựa hồ còn lưu lại hương khí trên người nàng, nghĩ thầm nữ nhân này sao thẹn thùng giống như tiểu cô nương vậy, thậm chí ngay cả đêm đó cũng thế, không khác gì hoàng hoa khuê nữ, thực không giống như một người vợ, ngược lại càng giống thiếu nữ chưa từng trải sự đời.

Thấy nơi này còn lưu lại khí tức ân ái, hắn vội vàng chuyển qua nơi khác xa hơn.

Không bao lâu, Bùi Miên Mạn và Trịnh Đán đã xa xa nhìn thấy hắn, liền vui mừng chạy tới:

- A Tổ...

Thấy thần sắc hai nữ lo lắng, Tổ An cũng có chút hối hận, các nàng lo lắng như thế, mình lại ở chỗ này tiêu dao khoái hoạt.

Hắn vội vàng nghênh đón:

- Ta ở chỗ này!

Thấy hắn bình an không có việc gì, hai nữ cũng thở dài một hơi:

- Lão long kia đâu rồi?

Tổ An cười ha ha:

- Chết.

- Chết?

Hai nữ giật mình, Bùi Miên Mạn vội vàng hỏi.

- Chết như thế nào?

Tổ An ưỡn ngực:

- Đương nhiên là ta giết.

- Ngươi?

Vẻ mặt Bùi Miên Mạn cổ quái, vừa rồi là ai bị đánh như chó thế.

Bình Luận (0)
Comment