Hắn căm tức nhìn Tổ An:
- Có phải là ngươi giở trò quỷ hay không?
Đến từ Kim tán nhân, điểm nộ khí +233!
Tổ An ngại ngùng cười một tiếng:
- Ta bị những đồ chơi kia của ngươi làm tổn thương, mặc kệ là nhục thể hay tinh thần, đều bị tàn phá nghiêm trọng, thu một ít xem như bồi thường, rất hợp lý nha?
Kim tán nhân xém chút tức điên, con mẹ nó chứ tàn phá nghiêm trọng, trên người ngươi bây giờ có chút vết thương nào sao?
Đến từ Kim tán nhân, điểm nộ khí +999!
Đồng thời trong lòng của hắn cũng kinh nghi bất định, hắn còn nhớ cảm giác vừa rồi những hạt tính kia đánh trúng thân thể đối phương, cảm giác không giống đánh trúng nhục thể, mà như đụng vào một bức tường, vì sao thân thể đối phương cứng rắn như vậy?
Thời điểm hắn ngây người, Băng tán nhân đã đánh tới.
Lúc này Tổ An mới hoàn toàn thấy rõ hình dạng của Băng tán nhân, là một nam tử cao gầy, sau lưng phủ áo choàng trắng như tuyết, trên đầu còn đội cái mũ màu trắng, cả người nhìn giống như một tên biến thái.
Chỉ thấy hắn vọt tới phụ cận Tổ An, sau đó phun ra một hơi.
Mắt trần có thể thấy một luồng hơi lạnh đánh tới, nếu bị phun trúng, kết quả nhất định sẽ không tốt.
Cảm nhận được phong vực trói buộc trên người, Tổ An vội vàng triệu hồi ra Đại Phong, thuấn di đến nơi xa, trực tiếp thoát ly trận pháp.
Trong nháy mắt hắn biến mất, Băng tán nhân phun ra hàn khí đánh trúng địa phương trước đó, bãi cỏ nhất thời biến thành băng cứng.
Nơi xa Phong tán nhân ngây người, phong vực của mình không biết vây khốn bao nhiêu anh hùng hào kiệt, đương nhiên cũng không phải không có người từ bên trong thoát khốn qua, nhưng tu vi đều cao hơn nàng mới được.
Nhưng gia hỏa kia chỉ tầm bốn năm phẩm, đừng nói vây khốn một cái, vây khốn 100 cái cũng không thành vấn đề.
Thời điểm nàng ngây người, Tổ An nhịn không được nhìn Băng tán nhân mắng to:
- Ngươi thật biến thái, buổi sáng đánh răng chưa mà đi phun người, ngươi có biết mùi của ngươi rất nặng hay không, lão bà của ngươi khẳng định chịu không được mùi hôi miệng này.
Băng tán nhân:
- ...
Đến từ Băng tán nhân, điểm nộ khí +712!
- Lão tử giết ngươi!
Băng tán nhân giận dữ, hai tay dang ra, sau lưng hình thành vô số băng tiễn.
Nơi xa Thu Hồng Lệ hoa dung thất sắc, vội vàng kêu lên:
- Thủ hạ lưu tình!
Nhưng Băng tán nhân ở trong cơn giận dữ không có nghe nàng, băng tiễn bắn xuyên qua Tổ An.
- Hừ, thân pháp ngươi lợi hại hơn nữa, ta đả kích toàn phương vị không góc chết, xem ngươi có thể trốn đi đâu!
Không chỉ như thế, những băng tiễn kia của hắn lựa chọn góc độ cực kỳ xảo trá, là thừa dịp Tổ An và Bùi Miên Mạn ở trên một đường thẳng.
Nếu Tổ An né tránh, Bùi Miên Mạn ở phía sau hắn hơn phân nửa sẽ gặp tai ương.
Hiển nhiên Tổ An cũng ý thức được hắn ác độc, nhìn băng tiễn giống như đàn ong ùn ùn kéo đến, nhất thời hơi lúng túng, tránh cũng không phải, không né cũng không phải.
Nói cho cùng hắn vẫn khuyết thiếu thủ đoạn công kích phạm vi lớn, theo bản năng nghĩ đến cầm thi thể cự long ra đối kháng, loại băng tiễn trình độ này khẳng định không công phá được lân giáp của cự long.
Nhưng trước đó bại lộ thi thể Hồng Long thì dẫn tới một cự long khác, hắn ý thức được một khi tin tức truyền đi, khẳng định sẽ bị Long tộc truy sát.
Mặt khác sự tình hắn nắm giữ không gian pháp khí cực lớn khẳng định cũng sẽ bại lộ, từ phản ứng của những người kia đến xem, pháp khí như vậy trình độ trân quý không hề kém Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, hiện tại người đuổi giết hắn đã đủ nhiều, hắn cũng không muốn lại nhiều một chút.
Đang không biết làm như thế nào cho phải, bỗng nhiên giữa không trung bay lên một chiếc đèn màu vàng nhạt, ánh sáng chiếu rọi, băng tiễn đầy trời tựa hồ ngưng trệ ở giữa không trung.
Đúng lúc này, một làn gió thơm phất qua, Thu Hồng Lệ đã đi tới bên người Tổ An, kéo hắn trốn qua một bên.
Bùi Miên Mạn cũng chú ý tới tình huống bên này, vội vàng tránh đi.
Ngay sau đó băng tiễn đầy trời dường như khôi phục, bao trùm địa phương thật lớn, hình thành đả kích khủng bố.
Tổ An nhìn mà tắc lưỡi không thôi, dù lấy cường độ nhục thể của hắn bây giờ, đón đỡ những băng tiễn này, hơn phân nửa cũng sẽ bị bắn thành con nhím.
- Thánh Nữ!
Nhìn thấy Thu Hồng Lệ xuất thủ cứu giúp, Băng tán nhân nhất thời lo lắng.
Thu Hồng Lệ giơ tay ngăn hắn nói tiếp, sau đó quay đầu nhìn về phía Tổ An:
- Ngươi không sao chứ?
Mấy tán nhân khác vốn muốn vọt qua, nhưng thấy Thánh Nữ ở một bên lại không tiện xuất thủ.
Ngửi lấy dị hương trên người nàng, Tổ An không khỏi dễ chịu:
- Có ngươi tự mình xuất thủ cứu giúp, ta làm sao lại có việc, bất quá tình cảnh này, ngươi không sợ ta bắt giữ ngươi làm con tin sao?
Thu Hồng Lệ cười nhạt:
- Ngươi sẽ làm sao?
Khoảng cách gần nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết kia, càng có thể cảm nhận được da thịt mịn màng, mắt to nhấp nháy như biết nói, đủ để cho bất kỳ nam nhân nào thần hồn điên đảo.
Tổ An thầm kêu một tiếng yêu tinh, sau đó mới lên tiếng:
- Ta xưa nay ân oán rõ ràng, ngươi vừa cứu ta, ta làm sao có thể lấy oán báo ân.
Thu Hồng Lệ vui cười:
- Xem ra ta quả nhiên không nhìn lầm người.
Tổ An nhìn đèn lồng trong tay nàng:
- Pháp khí này không tệ, đến cùng có lai lịch gì?
Vừa rồi trong nháy mắt đó, tựa hồ có cảm giác thời gian ngừng lại, cái đèn lồng này thật quá thần bí.
- Đó là bí mật, ta nhớ trước kia ngươi có câu cửa miệng nói cái gì… bí mật để nữ nhân càng thêm hấp dẫn.
Thu Hồng Lệ nháy mắt mấy cái, lộ ra ý cười tinh nghịch.
Tổ An sững sờ, không nghĩ tới nữ nhân này học nhanh như vậy.
Lúc này cách đó không xa truyền đến thanh âm bất mãn của Bùi Miên Mạn:
- Họ Tổ, ngươi đủ chưa, chúng ta ở chỗ này xuất sinh nhập tử, ngươi lại ở đó cùng nữ nhân nói chuyện yêu đương?