Tổ An:
- ...
Thu Hồng Lệ hé miệng cười duyên:
- Xem ra có người ăn dấm rồi, vậy chúng ta nói chính sự.
Sau đó thần sắc nàng nghiêm túc nói:
- Ngươi đầu hàng đi.
- Đầu hàng?
Tổ An hừ lạnh.
- Trong từ điển của ta không có từ này.
Thu Hồng Lệ cũng không để ý, tiếp tục nói:
- Ngươi đừng vội cự tuyệt, chính ngươi nhìn một chút, bây giờ tình huống này coi như ngươi tiếp tục chiến đấu cũng không đánh lại chúng ta, lui vạn bước mà nói, coi như ngươi còn có át chủ bài gì chưa thi triển ra, ngươi có biện pháp đào tẩu, nhưng các nàng không đi được.
Theo ánh mắt nàng nhìn lại, Tổ An chú ý tới những người khác hiểm tượng hoàn sinh, phải biết Ma giáo Bát Đại Tán Nhân đều là Lục phẩm đỉnh phong, thậm chí có người đã Thất phẩm.
Bùi Miên Mạn bất quá là Lục phẩm, Trịnh Đán chỉ là Ngũ phẩm đỉnh phong, đồng thời còn có thương tích trong người, đối phó những cao thủ thành danh đã lâu kia là quá cố sức.
Nếu không phải Hắc Viêm của Bùi Miên Mạn quá thần dị, để cho địch nhân bó tay bó chân, chỉ sợ hai nữ sớm đã bị bắt.
Dù như thế, các nàng cũng đã hiểm tượng hoàn sinh.
Còn cha con Tang gia thì càng chật vật, dựa vào Tang Hoằng trọng thương ráng chống đỡ, mặc kệ là Tang Thiên hay Tang Thiến, năng lực thực chiến đều kém Bùi Miên Mạn và Trịnh Đán không ít.
Phía bên mình, hắn rõ ràng đối mặt ba vị kim, phong, băng, tự vệ cũng quá sức, càng không nói đến phản kích.
Ai, sớm biết vừa rồi không nên để Vân Vũ Tình đi sớm, có nàng ở đây, cục diện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Có điều rất nhanh hắn bỏ đi ý niệm này, phải biết tương lai sẽ có vô số người đuổi giết hắn, Vân Vũ Tình có thể cứu hắn một lần, còn có thể cứu hắn cả đời sao.
Thu Hồng Lệ tiếp tục nói:
- Sau khi ngươi đầu hàng cũng không cần phải lo lắng, chúng ta chắc chắn sẽ không tổn thương ngươi, vừa rồi trong lúc đánh nhau ngươi cũng có thể cảm nhận được, bọn họ đều thủ hạ lưu tình.
Tổ An hừ lạnh:
- Nói cho cùng còn không phải giáo chủ của các ngươi muốn Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh trên người ta.
Thu Hồng Lệ mỉm cười:
- Điểm ấy ta không phủ nhận, bất quá bây giờ khắp thiên hạ đều đang tìm ngươi, thêm giáo chủ của chúng ta cũng không tính nhiều. Nhưng Thánh Giáo chúng ta không giống thế lực khác, thế lực khác bắt được ngươi khẳng định sẽ bức cung, sau khi sự việc xảy ra cũng sẽ giết ngươi diệt khẩu, nhưng giáo chủ của chúng ta xưa nay coi trọng nhân tài, một mực khao khát các loại nhân sĩ cùng chung chí hướng gia nhập, lấy năng lực của ngươi, ở Thánh Giáo nhất định có đất dụng võ.
Tổ An cau mày nói:
- Nói cho cùng vẫn phải hiến Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh cho giáo chủ của các ngươi.
Thu Hồng Lệ yên tĩnh liếc hắn, sau đó mới lên tiếng:
- A Tổ, ngươi phải minh bạch đạo lý mang ngọc có tội, trừ khi ngươi đủ cường đại, có thể ứng đối thế lực khắp nơi, nhưng rất hiển nhiên, bây giờ ngươi không có thực lực này, nhưng giáo chủ có thể che chở ngươi, còn bảo vệ tính mệnh của ngươi, đây đã là điều kiện tốt nhất ta có thể tranh thủ.
Tổ An hiểu ý tứ của nàng, trong mắt mọi người, bây giờ mình đang ở tuyệt cảnh, điều kiện của nàng có thể nói hậu đãi, dù sao mặc kệ rơi vào trong tay hoàng đế hay thế lực khác, hắn ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi.
Nếu không phải mình và Thu Hồng Lệ quan hệ không tầm thường, coi như rơi vào trong tay Ma giáo, hơn phân nửa cũng sẽ còn con đường chết.
Nếu cự tuyệt điều kiện như vậy, thì không khỏi quá không biết tốt xấu.
- Đa tạ Thu cô nương, mặc dù ngươi không nói, nhưng ta cũng biết ngươi rất nỗ lực.
Tổ An chắp tay, đáng tiếc hắn có dự định của mình, hơn nữa cũng không tin giáo chủ Ma giáo thực sẽ lưu lại tánh mạng của hắn.
- Ngươi biết thì tốt.
Thu Hồng Lệ nhẹ hừ một tiếng, trong giọng nói nũng nịu để những người khác trợn mắt hốc mồm, nàng ý thức được điểm ấy, vội vàng ho nhẹ, thu liễm nụ cười.
- Vậy ngươi đáp ứng?
Tổ An lắc đầu:
- Ta quen tự do tự tại, thực không muốn làm tiểu đệ ở dưới tay người khác.
Thần sắc của Thu Hồng Lệ cứng lại, trực tiếp quay người hạ lệnh cho Bát Đại Tán Nhân:
- Giết hết bọn hắn!
Trong chớp mắt này, nàng triển lộ ra lãnh khốc, để người ta ý thức được, nàng không phải hoa khôi thiên kiều bách mị ở Thần Tiên Cư lúc trước, mà là Thánh Nữ Ma giáo giết người không chớp mắt.
- Tốt!
Mặc kệ là Kim tán nhân, hay Băng tán nhân, đã sớm hận đến nghiến răng, bây giờ được mệnh lệnh, từng cái cười gằn tiến lên.
Gia hỏa Tổ An này thật quá chán ghét, đáng tiếc có mệnh lệnh của giáo chủ và Thánh Nữ che chở, bọn hắn không có cách nào, nhưng có thể giết bằng hữu của hắn hả giận nha.
Thấy ba người khác vọt tới, Tang Thiên nhất thời hoảng sợ, mấy người bọn họ vốn đã hiểm tượng hoàn sinh, hiện tại thêm người thì chỉ còn đường chết.
Không nghĩ tới nữ thần trước kia ưa thích, đối với hắn nói giết thì giết, giống như mình ở trong mắt nàng chỉ là người qua đường bình thường, trong lòng hắn vừa thương tâm thất lạc, lại vừa sợ hãi, đồng thời còn phẫn nộ Tổ An.
- Họ Tổ, đều tại ngươi!
Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +1024!
Tổ An chẳng muốn liếc hắn một cái, hắn quan tâm hơn là an nguy của Bùi Miên Mạn và Trịnh Đán, vô ý thức muốn đi tiếp viện, lại bị Thu Hồng Lệ ngăn cản.
- Muốn qua, trước qua cửa ải của ta đã.
Thu Hồng Lệ cầm đèn lồng, yên tĩnh chặn ở trước mặt hắn.
Tổ An nhất thời có chút nhức đầu, Thu Hồng Lệ xưa nay rất thần bí, tu vi đại khái là Ngũ phẩm Lục phẩm, thậm chí có khả năng là Lục phẩm, lại thêm đèn lồng thần bí kia, mình đột phá phòng ngự của nàng không phải sự tình dễ dàng.
Thấy Bùi Miên Mạn và Trịnh Đán đều bị thương, hắn không dám trễ nải nữa, vội vàng nói:
- Tốt, ta đáp ứng ngươi, ta đi với ngươi, thả bọn họ ra.