Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 887 - Chương 887: Giao Dịch (2)

Chương 887: Giao dịch (2) Chương 887: Giao dịch (2)

- Lúc này mới ngoan nha ...

Khuôn mặt sương lạnh của Thu Hồng Lệ trong nháy mắt hóa thành nụ cười, tương phản to lớn như băng tuyết hòa tan.

Nhìn nữ nhân xinh đẹp kia vui cười, Tổ An có chút lửa giận cũng tan thành mây khói, ai, mình vẫn không đổi được khuyết điểm trông mặt mà bắt hình dong.

Thu Hồng Lệ hạ lệnh Bát Đại Tán Nhân thả đám người Bùi Miên Mạn, ai biết Lôi tán nhân lại nhíu mày nói:

- Thánh Nữ, để những người này rời đi, tiết lộ tình báo Tổ An rơi vào tay giáo ta, như thế sẽ hậu hoạn vô cùng.

Băng tán nhân cũng phụ họa:

- Không sai, không diệt khẩu mà nói, rất nhanh sẽ có vô số cao thủ nhằm vào Thánh Giáo ta.

Các tán nhân còn lại cũng gật đầu, hiển nhiên không đồng ý thả người, dù sao bọn họ chiếm hết ưu thế, không có đạo lý buông tha được.

Thu Hồng Lệ có chút khó khăn, từ lý trí, nàng biết nên giết hết người ở đây, nhưng trên mặt cảm tình, vừa rồi nàng đã đáp ứng Tổ An, huống chi nhìn trình độ thân mật giữa hai nữ nhân kia và Tổ An, nếu thật giết, về sau chỉ sợ sẽ triệt để trở mặt với Tổ An.

Phát giác được nàng do dự, Tổ An lập tức gác kiếm lên cổ:

- Nếu các ngươi dám động bọn hắn, ta lập tức chết cho các ngươi xem, đến lúc đó xem các ngươi làm sao ăn nói với giáo chủ của mình!

- A Tổ!

Bùi Miên Mạn và Trịnh Đán hoa dung thất sắc, đáng tiếc bị Lôi tán nhân ngăn cản, không cách nào tới gần.

Thu Hồng Lệ muốn đi ngăn cản, Tổ An lại nhanh chóng lui về sau mấy bước:

- Đừng nỗ lực đoạt lấy kiếm của ta, mặc dù ta không cách nào đánh bại các ngươi, nhưng vẫn có năng lực quyết định sinh tử của mình.

Băng tán nhân âm trầm nói:

- Ta cũng không tin tiểu tử ngươi dám tự sát.

- Im miệng!

Thu Hồng Lệ quát, tuy lấy lý giải của nàng, cũng không cho rằng hắn sẽ cam lòng tự sát, nhưng nàng không muốn mạo hiểm, huống chi bây giờ vừa vặn có lý do lực bài chúng nghị, nàng không cần thiết phức tạp.

Nàng trầm giọng nói:

- Nhiệm vụ thiết yếu của chúng ta là mang Tổ An về, so với cái này, tất cả đều là râu ria, thả các nàng!

Bát Đại Tán Nhân đưa mắt nhìn nhau, tuy thực lực của bọn hắn đều cao hơn Thu Hồng Lệ, nhưng thân phận đối phương đặc thù, lại là đồ đệ của giáo chủ, bọn họ không dám đắc tội.

Huống chi vạn nhất để Tổ An xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ sẽ gánh chịu lửa giận của giáo chủ.

Sau đó ngay cả Lôi tán nhân và Băng tán nhân cường ngạnh nhất cũng không dám kiên trì, ào ào thu tay lại, tỏ ý đám người Bùi Miên Mạn có thể rời đi.

Tang Thiên như được đại xá, vội vàng vịn phụ thân bỏ chạy, Tang Thiến có chút do dự, mấy lần quay đầu nhìn bên này, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

- A Tổ!

Bùi Miên Mạn và Trịnh Đán không nguyện ý nhìn thấy Tổ An bị người trong Ma giáo mang đi, kinh hô muốn vọt qua.

Tổ An vội vàng ngăn lại:

- Không được qua đây, các ngươi lưu lại cũng không cách nào cứu ta, ngược lại sẽ ném tính mạng của mình, đừng để ta hi sinh biến thành không có ý nghĩa.

Thấy hai nữ còn muốn nói gì nữa, hắn vội vàng dùng nguyên khí truyền âm:

- Hai nha đầu ngốc, các ngươi không biết rời đi trước, lại tìm trợ thủ tới cứu ta sao?

Hai nữ nghe hắn nói không khỏi sững sờ, vô ý thức liếc nhau, sau đó nói:

- Vậy thì tốt, A Tổ, ngươi bảo trọng.

Bùi Miên Mạn còn tận lực trừng Thu Hồng Lệ một cái:

- Họ Thu, ngươi phải chiếu cố tốt hắn, nếu hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta tất giết ngươi.

Thu Hồng Lệ trợn trừng mắt:

- Hừ, ngươi chưa hẳn đánh thắng được ta, đừng tưởng ngực lớn chút thì có thể khoe khoang.

Tang Thiến còn chưa chạy xa nhịn không được quay đầu nhìn ngực của Thu Hồng Lệ một cái, nhịn không được thầm mắng một tiếng, rõ ràng chính nàng cũng rất lớn, còn ra vẻ ghen ghét, thật khiến người ta chán ghét, vậy những người ngực bình thường như chúng ta làm sao sống?

Bùi Miên Mạn hừ lạnh:

- Có bản lĩnh ngươi để bọn gia hỏa này cút sang một bên, hai chúng ta đơn đấu!

Thu Hồng Lệ nhìn vết thương trên người nàng, lắc đầu, cười như không cười nói:

- Được rồi, hôm nay ngươi có thương tích trong người, coi như thua đoán chừng cũng sẽ không phục, nếu bị ta làm tổn thương, người nào đó đoán chừng sẽ đau lòng.

Thấy ánh mắt nàng không ngừng liếc nhìn Tổ An, khuôn mặt Bùi Miên Mạn nóng lên, nàng cũng rõ ràng trạng thái hiện tại của mình, xác thực đánh không lại đối phương, nên không tiếp tục kiên trì.

Tổ An cũng thuận thế khuyên nhủ:

- Được rồi, các ngươi đi nhanh đi, cố gắngdưỡng thương, bảo vệ tốt mình.

Bùi Miên Mạn ân một tiếng, sau đó kéo Trịnh Đán rời đi.

Bát Đại Tán Nhân không ít người nhìn bóng lưng hai nữ rời đi, đều có chút tiếc nuối, hai nữ nhân này đều tuyệt sắc, thả đi như vậy thực đáng tiếc.

Người trong Ma giáo tốt xấu lẫn lộn, ở phương diện này tự nhiên không có quá nhiều đạo đức ước thúc, cho nên nhìn thấy Bùi Miên Mạn và Trịnh Đán đẹp như vậy, có ít người nổi lên ý đồ xấu.

Nếu đổi lại trước kia, bọn họ khẳng định sẽ vụng trộm bắt các nàng về hưởng thụ, chỉ tiếc lần này gánh vác nhiệm vụ của giáo chủ, lại thêm trước mắt bao người, ai cũng không dám mạo hiểm.

Cảm nhận được ý nghĩ của đồng bạn, Lôi tán nhân bất mãn hừ lạnh, đồng thời thầm mắng yêu tinh, cho các nàng đi cũng tốt.

Thấy hai nữ rời đi, Thu Hồng Lệ nhìn về phía Tổ An:

- Mời đi.

Lúc này Lôi tán nhân cầm ra một bộ xiềng xích muốn tới buộc Tổ An, Tổ An nhướng mày:

- Không phải nói muốn chiêu nạp ta sao, quý giáo đãi khách như vậy?

Thu Hồng Lệ ngăn Lôi tán nhân lại:

- Tổ công tử là khách quý của giáo chủ, hơn nữa chủ động lưu lại, không cần trói.

Lôi tán nhân nhướng mày:

- Vạn nhất hắn nhân cơ hội chạy trốn thì làm sao bây giờ?

Bình Luận (0)
Comment