Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 893 - Chương 893: Ai Mới Là Người Xấu (2)

Chương 893: Ai mới là người xấu (2) Chương 893: Ai mới là người xấu (2)

Hắn đã hạ quyết tâm, mặc kệ đối phương nói mục đích ở chỗ nào, hắn cũng sẽ nói tiện đường.

Sau đó đoạn đường này cùng nàng đồng hành, bằng vào mị lực và thủ đoạn của mình, muốn âu yếm cũng không phải việc khó.

Còn phụ thân và muội muội, hiện tại hắn không muốn trở về ăn khinh bỉ, về sau tới kinh thành lại đi tụ hợp với bọn hắn.

Hắn vô ý thức đánh giá đối phương, dù mặc đạo bào rộng lớn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được thân hình thướt tha.

Mặc dù nữ nhân này không xinh đẹp bằng Bùi Miên Mạn, Trịnh Đán, nhưng luôn cảm thấy trong xương lộ ra phong tình, để hắn vô ý thức muốn đè xuống điên cuồng chà đạp.

Trong đầu tưởng tượng ra các loại hình ảnh, lòng hắn không khỏi nóng lên.

Đạo cô kia tựa hồ cảm nhận được ánh mắt hắn hỏa nhiệt, vô ý thức liếc hắn một cái, sau đó nói:

- Ta muốn đi tiểu trấn phía trước, công tử tiện đường không?

- Ta vừa từ chỗ đó đi ra, nơi này ta rất quen.

Hai mắt Tang Thiên tỏa sáng.

- Ồ? Như vậy chẳng phải để công tử lại đi một chuyến?

Đạo cô kia có chút xấu hổ.

- Không sao, dù sao khoảng cách cũng không xa.

Bỗng nhiên Tang Thiên nghĩ đến những người Ma giáo kia, trên mặt lộ ra vẻ chần chờ.

- Bất quá ta khuyên tiên cô tạm thời đừng qua, yêu nhân Ma giáo ẩn hiện ở bên kia, nói không chừng còn chưa đi.

- Yêu nhân Ma giáo?

Ánh mắt đạo cô xoay chuyển.

- Đúng rồi, vừa rồi ngươi mắng Tổ An gì kia cũng ở trong đó?

Tang Thiên gật đầu:

- Không sai, coi như hắn vận khí tốt trốn qua một kiếp, bất quá rơi xuống trong tay Ma giáo, hắn cũng sống không bao lâu.

- Thì ra là thế, vậy xem ra ta phải đi nhanh một chút.

Đạo cô gật đầu.

Tang Thiên giật mình:

- Tiên cô không nghe ta nói cái gì sao?

Đạo cô cười nói:

- Tự nhiên nghe được, bất quá công tử có bản lãnh như vậy, không phải có thể bảo hộ ta sao? Chắc hẳn những yêu nhân Ma giáo kia ở trước mặt công tử cũng không đáng giá nhắc tới.

- Đương . . Đương nhiên.

Tang Thiên cười ngượng nói.

- Mời tới bên này.

Hai người đi một hồi, bỗng nhiên đạo cô kia dừng bước lại:

- Phương hướng này tựa hồ không đúng?

Tang Thiên nghĩ thầm đương nhiên không đúng, ta không ngốc, thật vất vả từ trong tay Ma giáo trốn ra, lại chạy về tự chui đầu vào lưới sao:

- Ta biết một đường tắt, đường này đi nhanh hơn.

Đạo cô có chút sợ hãi nói:

- Công tử chớ có lừa gạt ta, đường này càng ngày càng vắng vẻ, vạn nhất gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ?

Tang Thiên cười ha ha:

- Không phải có ta bảo hộ ngươi sao?

- Vậy vạn nhất công tử là người xấu thì sao?

Đạo cô kia nháy mắt.

Hô hấp của Tang Thiên cứng lại, còn chưa nghĩ ra trả lời như thế nào, đạo cô kia đã cười khúc khích:

- Nói đùa với ngươi thôi, nhân vật như công tử, sao có thể là người xấu.

Tang Thiên cười ha ha:

- Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.

Lại đi một lát, bỗng nhiên Tang Thiên hỏi:

- Ta một đường hộ tống tiên cô, không biết tiên cô chuẩn bị báo đáp ta như thế nào?

Đạo cô hé miệng cười rộ lên:

- Không biết công tử muốn báo đáp như thế nào?

Nhìn vẻ cợt nhả của đối phương, Tang Thiên cũng nhịn không được nữa, nhào tới ôm lấy nàng:

- Ta đương nhiên là muốn ngươi.

Đạo cô kia hoa dung thất sắc, vội vàng đẩy hắn ra:

- Công tử chớ đùa như vậy.

Tang Thiên cười ha ha:

- Ngươi cũng đừng giả vờ, nhìn ngươi cũng không phải đạo cô đứng đắn gì, một đường trêu chọc ta, còn không bằng trực tiếp vào chính đề, cả hai cá nước thân mật.

Đạo cô sẵng giọng:

- Công tử quả nhiên là người xấu.

Tang Thiên chỉ nghĩ nàng đang tán tỉnh, không khỏi cười đắc ý:

- Đáng tiếc ngươi biết quá muộn.

Có điều hắn nhịn không được cau mày, bởi vì hắn phát giác tiểu huynh đệ thủy chung không có phản ứng, không đúng, ấn kinh nghiệm dĩ vãng, ôm mỹ nhân như vậy, sớm đã nhất trụ kình thiên rồi chứ.

Đúng lúc này, bỗng nhiên đạo cô kia lộ ra nụ cười cổ quái:

- Tựa hồ công tử quên một việc.

- Chuyện gì?

Tang Thiên khẽ giật mình, vô ý thức cảm thấy có chút không đúng.

- Vạn nhất ta là người xấu thì sao?

Đạo cô kia nhếch miệng cười lạnh, môi đỏ mê người bỗng nhiên hóa thành một cái ống hút.

Tang Thiên bị dọa đến hồn phi phách tán, vội vàng muốn né ra, nhưng làm sao thoát được, trước đó tay đối phương còn mềm mại, bây giờ lại như vòng sắt cầm cố hắn.

Sau đó ở trong ánh mắt kinh khủng của hắn, ống hút quấn lên cổ hắn, bắt đầu hút máu tươi.

Tang Thiên lạnh cả người, trên cổ truyền đến cảm giác tê dại, dường như không thấy đau.

Nhưng bản năng cầu sinh nhắc nhở hắn liều mạng giãy giụa, chỉ tiếc sức lực toàn thân hắn càng ngày càng nhỏ.

Hắn hoảng sợ phát hiện cánh tay mình nhanh chóng khô quắt, cuối cùng chỉ còn lại một miếng da bao lấy xương, sau đó cả người triệt để rơi vào bóng đêm vô tận.

Qua một lát, đạo cô kia mới vừa lòng thỏa ý ném thây khô của Tang Thiên sang một bên, sáu cái ống hút chậm rãi lui về, cuối cùng lại hóa thành môi đỏ kiều diễm ướt át.

Trên môi tươi đẹp cũng không biết là son môi hay do máu tươi nhuộm thành.

Đạo cô liếm liếm bờ môi, biểu lộ ngây ngất:

- Tinh huyết của nam nhân trẻ tuổi thật ngon miệng, bất quá làm sao cảm giác vị có chút không đúng, thiếu mấy phần dương khí, thế nhưng không nên nha, hắn háo sắc như vậy, làm sao có thể thiếu dương khí...

Nàng nghi hoặc, tại nguyên chỗ ngây người nửa ngày, cuối cùng nghĩ không thông chuyện gì xảy ra:

- Được rồi, đi tìm Tổ An quan trọng hơn.

Vừa dứt lời cả người nàng nhoáng một cái, hóa thành vô số con muỗi nhỏ, đen nghìn nghịt biến mất ở phía xa.

Qua nửa giờ, cách đó không xa truyền đến thanh âm của Tang Thiến:

- A, vừa rồi hình như thanh âm từ nơi này truyền đến, sao không thấy được người?

Bình Luận (0)
Comment