Nguyên lai vừa rồi cha con Tang gia ngăn đám người Bùi Miên Mạn, sau đó an ủi tâm tình của các nàng, đáp ứng kế tiếp còn sẽ hết sức trợ giúp các nàng cứu Tổ An, lúc này mới để hai nữ nguôi giận.
Sau đó Tang Hoằng lo lắng nhi tử an toàn, dù sao nơi này cũng ở trong núi lớn, hơn nữa nói không chừng còn đụng phải người trong Ma giáo, liền mang theo bọn họ tìm kiếm Tang Thiên.
Đang tìm bỗng nhiên xa xa nghe được tiếng kêu thê lương thảm thiết, bọn họ vội vàng chạy tới.
Lúc này Tang Hoằng chỉ cảm thấy mí mắt nhảy loạn, tâm từng trận hốt hoảng, vội vàng nói:
- Thanh âm của ca ca ngươi quá thê thảm, nhất định là gặp phải nguy hiểm, nếu không tìm được hắn, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.
Trịnh Đán cau mày nói:
- Cũng không đến mức, tu vi của hắn không thấp, coi như gặp phải địch nhân lợi hại gì, cũng sẽ cầm cự được một khoảng thời gian.
- Hi vọng như thế.
Tang Hoằng bất an đáp.
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng kinh hô của Tang Thiến:
- A!
- Làm sao vậy?
Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại.
Sắc mặt Tang Thiến tái nhợt, chỉ chỉ nói:
- Cái này... Nơi này có bộ thây khô.
- Thây khô?
Tang Hoằng trầm giọng nói.
- Sâu trong núi lớn không biết có bao nhiêu mạo hiểm giả táng thân, có thây khô cũng không kỳ quái, nhanh tìm tung tích của đại ca ngươi đi.
- Há, vâng.
Tang Thiến gật đầu, lại đi tìm kiếm.
Tang Hoằng tới vị trí vừa rồi nàng đứng, vốn chỉ tùy ý liếc mắt nhìn, bỗng nhiên thân hình run lên, phảng phất như đứng không vững.
Trịnh Đán vội vàng đỡ lấy hắn:
- Tang đại nhân, ngươi làm sao vậy.
Tay Tang Hoằng run rẩy chỉ thây khô:
- Ngươi nhìn y phục kia, có phải rất quen mắt không.
Trịnh Đán nhìn lại, bỗng nhiên giật mình, cái này tựa hồ là y phục của Tổ An, nghĩ tới đây sắc mặt nàng không khỏi tái nhợt.
Tang Hoằng không nghĩ ngợi được nhiều, vội vàng chạy tới, ôm thây khô lên nghiêm túc xem xét, đợi thấy rõ hình dạng của đối phương, hắn kêu thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Dù Tang Thiên đã bị hút chỉ còn một lớp da bao lấy xương cốt, nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy rõ hình dạng.
Trịnh Đán cũng thấy rõ hình dạng của đối phương, thấy không phải Tổ An, nàng đầu tiên là buông lỏng một hơi, nhưng ý thức được đây là Tang Thiên, cũng không nhịn được có chút thương cảm.
Dù sao đối phương cũng là vị hôn phu, ở Minh Nguyệt thành song phương không ít lần gặp mặt nói chuyện phiếm, tuy trong khoảng thời gian này có chút hận hắn hãm hại Tổ An, nhưng tận mắt nhìn thấy hắn chết thảm như vậy, tâm tình vẫn khó tránh khỏi có chút phức tạp.
Tang Thiến theo tiếng mà đến, lúc này nàng cũng thấy rõ hình dạng của thây khô, không nhịn được kinh hô, cả người không còn huyết sắc.
Nàng không nghĩ đến vừa rồi ca ca còn sinh long hoạt hổ, bây giờ lại thành bộ dáng này.
Bùi Miên Mạn đi tới, nhìn thấy tử trạng của Tang Thiên cũng không nhịn được cau mày, cho tới bây giờ nàng chưa thấy qua cái chết kỳ lạ như vậy.
- Đến cùng là ai làm!
Tang Hoằng cắn răng nghiến lợi nói, trong mắt lộ ra cừu hận khắc cốt minh tâm.
Phải biết Tang Thiên là con trai duy nhất của hắn, mà hắn đã không có khả năng sinh tiếp, cho nên Tang Thiên vừa chết, hắn liền tuyệt hậu.
Hắn cảm thấy cả đời này nỗ lực không còn ý nghĩa, cho dù trước đó bị giáng chức hạ ngục, hắn cũng trí tuệ vững vàng, tự tin có biện pháp lật bàn.
Nhưng bây giờ dù trong lòng hắn có nhiều mưu kế, hắn cũng bất lực.
Động lực duy nhất chèo chống hắn sống sót là báo thù, nhất định phải giết hung thủ hại chết nhi tử.
Bùi Miên Mạn đáp:
- Vừa rồi chúng ta ở xung quanh điều tra, không nhìn thấy có người khác.
Nàng âm thầm may mắn, may mắn mình và Trịnh Đán một mực ở cùng hắn, bằng không vừa rồi trở mặt, bây giờ nói không chắc sẽ bị coi là hung thủ giết người.
- Cha ...
Tang Thiến vội vàng tới đỡ hắn, nước mắt đầymặt, hiển nhiên nhìn thấy ca ca chết thảm như vậy, nàng cũng cực kỳ bi thương.
Tang Hoằng chịu đựng bi thương, run rẩy ngồi xuống, bắt đầu điều tra nguyên nhân cái chết.
Một khắc này, hắn không còn là Thái Thú làm mưa làm gió ở Minh Nguyệt Thành, mà là một người đáng thương tuổi già mất con.
Tang Thiến cũng ở một bên giúp đỡ, chạm đến thi thể giống như củi khô của ca ca, tay nàng run nhè nhẹ, cũng không biết là bi thương hay phẫn nộ.
Hai người kiểm tra một hồi, Tang Thiến mờ mịt:
- Phụ thân, trên người ca ca không có vết thương.
Hiển nhiên bởi vì chỉ còn một tầng da khô quắt, vết thương nhỏ trên cổ Tang Thiên rất khó phát giác được.
- Vì sao lại không có vết thương...
Tang Hoằng lẩm bẩm, hắn cũng không hiểu nhi tử đến cùng là làm sao chết.
Đúng lúc này, nơi xa vang lên tiếng vó ngựa gấp rút, Tang Hoằng ngẩng đầu, nghĩ thầm chẳng lẽ là hung thủ đi mà quay lại?
Ngay cả Bùi Miên Mạn và Trịnh Đán cũng tràn ngập hiếu kỳ, ở vùng đồng bằng hoang lĩnh, sao có thể có kỵ binh tồn tại.
Bất quá đập vào mi mắt là một mảnh tia sáng vàng óng, mọi người híp mắt mới nhìn rõ nguyên lai đám kỵ binh kia phần lớn đều mặc kim giáp, thần sắc nghiêm túc.
Trịnh Đán âm thầm cảm thán, vốn cho rằng Hồng Bào Quân của Sở gia đã đủ tinh nhuệ, nhưng khí thế và cảm giác áp bách của nhóm kỵ binh này, thậm chí còn trên Hồng Bào Quân.
Tang Hoằng biến sắc:
- Hổ Bí Quân!
- Hổ Bí?
Trịnh Đán hơi nghi hoặc.
Bùi Miên Mạn kinh sợ, vội vàng giải thích:
- Ngươi không ở kinh thành, không rõ những thứ này, Hổ Bí là thân quân của Thiên Tử, chỉ tiếp thụ hoàng đế chỉ huy.
Trịnh Đán giật mình:
- Chẳng lẽ hoàng thượng đến?
Tang Thiến lắc đầu:
- Không đến nỗi, lấy thế cục bây giờ, hoàng thượng sao có thể rời kinh, chắc là phái tâm phúc tới.
Thời điểm đội kỵ binh kia tới gần, mọi người rốt cục thấy rõ tình huống.