Bất quá câu nói kia của Bùi Miên Mạn thật đúng là nhắc nhở nàng, hiện tại Tổ An đã độc thân, hươu chết vào tay ai thì nhìn bản lĩnh mỗi người.
Khóe môi nàng hiện lên nụ cười nghiền ngẫm, phải biết nàng dù sao cũng từng là hoa khôi của Thần Tiên Cư, ở phương diện thông đồng nam nhân này, nàng rất chuyên nghiệp.
Lúc này Văn đạo nhân lấy lại tinh thần, tức giận nói:
- Hết cái này lại đến cái khác, xú tiểu tử ngươi đến cùng có bao nhiêu nữ nhân, tất cả đều kêu ra, miễn cho lãng phí thời gian của ta.
Đến từ Văn đạo nhân, điểm nộ khí +582!
Thấy ánh mắt của ba nữ thoáng cái nhìn về phía mình, Tổ An vội vàng khoát tay nói:
- Đừng vọng tưởng chia rẽ quan hệ giữa chúng ta, phải biết ta xưa nay làm người chính phái, làm sao có thể có nữ nhân khác.
Bùi Miên Mạn trợn trừng mắt, nghĩ thầm ta tin mới có quỷ, trước đó Trịnh Đán vì ngươi muốn chết muốn sống, tưởng ta không nhìn thấy sao, lát nữa có nên nói cho Sơ Nhan hay không đây.
Sở Sơ Nhan và Thu Hồng Lệ cũng xì một cái, hiển nhiên không tin hắn nói dối.
Có điều hắn nói Văn đạo nhân chia rẽ quan hệ giữa các nàng vẫn nhắc nhở chúng nữ, hiện tại còn không phải thời điểm tính sổ sách với hắn, chờ vượt qua cửa ải khó lại nói.
Văn đạo nhân thì nhân cơ hội này vọt tới bên người Thu Hồng Lệ, dù sao Trường Tín Cung Đăng trong tay nữ nhân này uy hiếp vớinàng lớn nhất.
Sở Sơ Nhan vội vàng huy kiếm cứu giúp, nàng cũng thấy rõ tình thế giữa sân, mặc dù Tổ An bị Ma giáo bắt đi, nhưng vừa rồi Thu Hồng Lệ vẫn đang giúp hắn.
Huống chi nàng so với Bùi Miên Mạn càng rõ ràng quan hệ giữa hai người, phải biết lúc trước Thu Hồng Lệ là chủ động đến Sở gia muốn làm tiểu thiếp cho Tổ An!
Tuy trong lòng nàng có chút khó chịu, nhưng không thể khoanh tay đứng nhìn Thu Hồng Lệ xảy ra chuyện.
- Cảm ơn!
Được nàng cứu giúp, Thu Hồng Lệ cảm kích nói.
- Đều là người một nhà, nói những lời khách khí này làm gì.
Sở Sơ Nhan nhoẻn miệng cười, sau đó tiếp tục chiến đấu.
Thu Hồng Lệ sững sờ, đối phương nói như vậy là có ý gì?
Có điều nàng lập tức chú ý tới Sở Sơ Nhan hiểm tượng hoàn sinh, không có thời gian nghĩ những thứ này, vội vàng giơ đèn lồng trong tay lên trợ giúp đối phương.
Tổ An và Bùi Miên Mạn cũng vội vàng gia nhập vòng chiến, bọn họ rất rõ ràng, lấy tu vi của Văn đạo nhân, dù thêm Sở Sơ Nhan, cũng không phải đối thủ.
Qua không bao lâu, đèn lồng trong tay Thu Hồng Lệ bỗng nhiên ảm đạm, nàng vội vàng nói:
- Hôm nay đèn lồng tiêu hao quá nhiều, sắp hết năng lượng rồi.
Nàng vừa dứt lời không bao lâu, đèn lồng triệt để ảm đạm xuống.
Văn đạo nhân cười ha ha, tốc độ tăng vọt, rất nhanh mọi người đều bị thương.
Trước đó Bùi Miên Mạn thụ thương rất nặng, hiện tại nhịn không được nữa, trực tiếp bay ngược ra sau.
Tổ An là nhục thuẫn chủ lực, trên người không ngừng có vết thương mới, dù có Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh cũng gánh không nổi, nếu không phải đối phương muốn giữ lấy mạng hắn ép hỏi Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, thì hắn sớm đã chết trăm lần.
Rất nhanh hắn cũng bị đánh bay, miệng thở hổn hển, không có cách nào đứng lên lần nữa.
Sở Sơ Nhan thấy hắn toàn thân vết máu thì không khỏi đau lòng, vội vàng nói:
- Mạn Mạn, ngươi và A Tổ nhanh rời đi trước.
Nàng không có nói đi tìm Chu Tà Xích Tâm, bởi vì dưới cái nhìn của nàng, Tổ An đến kinh thành cũng là một con đường chết, cho nên hai người tốt nhất thừa dịp loạn đào tẩu, còn trách nhiệm về sau, nàng không lo được nhiều như vậy.
Bùi Miên Mạn nhíu mày, không có trả lời, hiện tại tình huống của nàng rất không tốt, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không nhiều.
Tổ An cự tuyệt:
- Không được, ta làm sao có thể vứt bỏ nữ nhân của mình một mình chạy trốn.
Mấy người bọn họ liên thủ cũng không phải đối thủ của Văn đạo nhân, nếu chỉ có Sở Sơ Nhan và Thu Hồng Lệ, chẳng phải sẽ nguy hiểm hơn sao?
Thu Hồng Lệ giật mình, hắn dùng nữ nhân mà không phải lão bà, có phải là có ý riêng hay không.
Sở Sơ Nhan lo lắng:
- Ngươi lưu lại sẽ chỉ để mọi người cùng nhau chết mà thôi! Hơn nữa rất nhanh sẽ có người tới, ngươi không cần lo lắng cho bọn ta...
Văn đạo nhân trực tiếp ngắt lời:
- Hôm nay người nào cũng đừng hòng đi!
Nói xong tăng lớn thế công, rất nhanh băng tuyết quanh người Sở Sơ Nhan cũng bắt đầu tan rã.
Tổ An giật mình, có người tới, là ai?
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến, chỉ thấy mấy tán nhân Ma giáo kia chạy tới:
- Thánh Nữ!
Thu Hồng Lệ vui mừng quá đỗi:
- Nhanh, giúp ta cùng một chỗ đối phó Văn đạo nhân!
Bọn hắn vốn hơi nghi hoặc Sở Sơ Nhan và Bùi Miên Mạn tồn tại, bất quá nhìn thấy Thu Hồng Lệ mạng sống như treo trên sợi tóc, thì không dám thất lễ, vội vàng gia nhập chiến cục.
Cứ như vậy áp lực của Sở Sơ Nhan nhỏ hơn rất nhiều, vội vàng quay đầu nói với Bùi Miên Mạn:
- Mạn Mạn, ngươi mau dẫn hắn đi, chẳng lẽ ngươi còn không rõ hậu quả khi lưu lại nơi này sao?
Bùi Miên Mạn cắn môi:
- Được!
Nói xong vận chuyển khí lực kéo Tổ An rời đi:
- A Tổ, tin tưởng chúng ta!
Tổ An vốn muốn giãy giụa cự tuyệt, nghe vậy không khỏi sững sờ, theo nàng rời đi.
Các tán nhân Ma giáo thấy thế muốn đuổi theo, nhưng Thu Hồng Lệ lập tức ngăn cản:
- Trước đối phó Văn đạo nhân lại nói!
Nghe Thu Hồng Lệ nói, mấy tán nhân không khỏi nhướng mày.
Phong tán nhân mở miệng nói:
- Thánh Nữ, chuyến này mục đích của chúng ta là vì bắt Tổ An, không phải đối phó Văn đạo nhân.
Tu vi của Văn đạo nhân quá cao, trước đó bọn họ có mấy người bị thương nặng, đã có chút sợ hãi, trừ khi vạn bất đắc dĩ, bằng không thực không muốn giao thủ với Văn đạo nhân.