Thu Hồng Lệ lắc đầu:
- Hiện tại tình huống này các ngươi đuổi theo Tổ An, sau cùng cũng chỉ tiện nghi Văn đạo nhân mà thôi.
Hiển nhiên còn lại một mình Sở Sơ Nhan là không ngăn được Văn đạo nhân, hơn nữa còn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Kim tán nhân nghi ngờ nói:
- Thế nhưng coi như chúng ta ngăn được Văn đạo nhân, cuối cùng cũng mất Tổ An, hết thảy có ý nghĩa gì? Còn không bằng trực tiếp rời đi.
Hiển nhiên bọn họ không muốn giao thủ với Văn đạo nhân, phải biết Kim tán nhân ngay từ đầu bởi vì Băng tán nhân bị Văn đạo nhân hút thành người khô, còn phẫn nộ muốn báo thù, đáng tiếc vừa rồi đại chiến trong khách điếm, đã để bọn hắn nghĩ mà sợ.
Thu Hồng Lệ không vui hừ lạnh:
- Vậy nàng còn muốn cướp Trường Tín Cung Đăng của ta, chẳng lẽ các ngươi cũng dự định ngồi yên không để ý đến?
Các tán nhân đưa mắt nhìn nhau, bọn họ rõ ràng Cung Đăng là giáo chủ ban cho nàng, nếu thật khoanh tay đứng nhìn dẫn đến mất đi, giáo chủ chắc chắn sẽ không buông tha bọn họ.
- Thế nhưng mất Tổ An, sau khi trở về chúng ta cũng khó thoát tội trạng...
Lôi tán nhân nói, tuy nàng nhìn như lỗ mãng, nhưng không đần chút nào.
Thu Hồng Lệ trực tiếp đáp:
- Đến thời điểm ta sẽ giải thích với giáo chủ, có chuyện gì ta gánh hết!
Thấy nàng tỏ thái độ như vậy, mấy tán nhân không tiện nói gì nữa, chỉ có thể tiếp tục đánh với Văn đạo nhân, tuy bọn họ tổn thất mấy đồng bạn, nhưng bây giờ có Sở Sơ Nhan tu vi Thất phẩm trợ giúp, thực lực chỉnh thể cũng không hạ xuống bao nhiêu.
Sở Sơ Nhan lặng lẽ nguyên khí truyền âm nói với Thu Hồng Lệ:
- Cảm ơn!
Nàng đương nhiên biết đối phương làm như vậy hoàn toàn là vì nàng và Tổ An.
Thu Hồng Lệ hồi đáp:
- Vừa rồi tỷ tỷ cũng cứu ta một mạng.
Vừa nói xong thì nàng hối hận, đối phương đã không phải thê tử của Tổ An, mình gọi nàng tỷ tỷ làm gì.
Sở Sơ Nhan khẽ giật mình, trên mặt xuất hiện nụ cười cổ quái.
So với các nàng hòa thuận, Văn đạo nhân lại buồn bực không thôi, vốn nàng muốn trao đổi với đám người Ma giáo, để bọn hắn từ bỏ đối nghịch với mình, mình có thể nhẹ nhõm giải quyết Sở Sơ Nhan, ai biết bọn họ vẫn liên hợp lại.
- Đã như vậy, thì đều đi chết đi!
Văn đạo nhân lộ ra sát cơ, trực tiếp lao lên.
...
Một bên khác, Tổ An và Bùi Miên Mạn dìu nhau bỏ chạy, hai người đều bị trọng thương, chỉ dựa vào mình ngay cả đứng cũng đứng không vững.
Qua rất lâu, Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh sinh ra hiệu quả trị liệu, hắn khôi phục nhanh hơn Bùi Miên Mạn rất nhiều, trên cơ bản hơn phân nửa trọng lượng của đối phương đều ở trên người hắn.
Trong rừng cây vắng vẻ, Tổ An ôm Bùi Miên Mạn ngồi xuống, cho nàng ăn một viên Ngọc Tủy Hoàn Dương Đan.
Bùi Miên Mạn cũng thuận thế tĩnh toạ điều tức, cách một lát, trên gương mặt trắng xám rốt cục xuất hiện một tia huyết sắc.
- Ngươi cảm giác thế nào?
Tổ An lo âu hỏi.
- Tốt hơn nhiều, đan dược này của ngươi quả nhiên thần kỳ.
Bùi Miên Mạn cảm thán nói.
- Đúng rồi, ngươi cho ta thuốc, còn ngươi thì sao?
Vừa rồi nàng không thấy Tổ An uống thuốc, không khỏi lo lắng.
- Ta không sao, ngươi nhìn ta hiện tại, thân thể không phải tốt hơn nhiều sao?
Tổ An vừa nói vừa khoe bắp thịt, tỏ ý trạng thái của mình lúc này.
Bùi Miên Mạn vẫn không yên lòng, lo lắng kiểm tra vết thương của hắn, cảm giác được rất nhiều vết thế khủng bố đã bắt đầu khép lại, nàng không khỏi há to miệng:
- Năng lực khôi phục thật để người ta giật mình.
Tổ An nhịn không được nuốt nước miếng:
- Cô nãi nãi, ngươi đừng có sờ nữa được không...
Hiện tại hắn đang ôm đối phương, làn váy hơi mỏng không cách nào cách trở nhiệt lực trên người, thân thể mềm mại, còn có hương khí mê người, đủ để cho bất kỳ nam nhân nào suy nghĩ mông lung.
- Đã quen như vậy, sờ một chút còn thẹn thùng?
Bùi Miên Mạn nhịn không được giễu cợt.
- Ngươi thật khôi phục...
Nàng hỏi một nửa, bỗng nhiên khuôn mặt đỏ bừng, cảm giác được có vật gì cứng rắn chỉa vào nơi thần bí của mình, vội vàng đứng dậy nói:
- Không cần trả lời, ta cũng biết ngươi đã khôi phục.
Tổ An khóc không ra nước mắt, cái này trách được ta sao, đại mỹ nhân thiên kiều bách mị ngồi ở trong ngực, nếu còn không có phản ứng, vậy ngươi còn là nam nhân sao.
Nhìn Bùi Miên Mạn đỏ mặt đứng ở một bên, bầu không khí yên tĩnh quỷ dị, Tổ An vì tiêu trừ xấu hổ hỏi:
- Đúng rồi, tại sao các ngươi muốn ta rời đi?
Đồng thời trong lòng cũng lo lắng Sở Sơ Nhan, Văn đạo nhân quá lợi hại, hơi không chú ý chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
- Có phải ngươi lo lắng cho Sơ Nhan hay không?
Bùi Miên Mạn như nhìn ra ý nghĩ của hắn, giải thích nói.
- Yên tâm đi, rất nhanh sẽ có người tới giúp nàng.
- Ai sẽ giúp nàng?
Tổ An vội vàng hỏi, trước đó tựa hồ Sở Sơ Nhan cũng nhắc qua, chẳng lẽ có tiểu bạch kiểm thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng, làm theo đuôi sao?
- Nhìn ngươi khẩn trương, không phải như ngươi nghĩ.
Bùi Miên Mạn trợn trừng mắt.
- Chúng ta gặp phải nhân mã từ kinh thành phái đến, đi đầu là Tú Y Sứ Giả Chỉ Huy Sứ Chu Tà Xích Tâm...
Ngay sau đó nàng đại khái giải thích cho hắn.
Nghe nói Tang Thiên bị hút thành thây khô, Tổ An biến sắc, nhịn không được cảm thán:
- Tuy lúc trước các ngươi nghĩ cách cứu viện thất bại, hại nhiều người vì ta mà chết như vậy, ta hận không thể tự tay giết Tang Thiên, nhưng nghe hắn chết thảm như vậy, lại có chút thổn thức.
Mặc dù hắn không có nhìn thấy bộ dáng trước khi chết của Tang Thiên, nhưng trước đó tận mắt nhìn thấy Băng tán nhân chết, suy nghĩ một chút cũng thấy lưng phát lạnh.
- Ngươi không phải nhớ lão bà của người ta đấy chứ.
Bùi Miên Mạn hừ một tiếng.