Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 914 - Chương 914: Thiên Hỏa Lưu Tinh

Chương 914: Thiên Hỏa Lưu Tinh Chương 914: Thiên Hỏa Lưu Tinh

- Bất quá ngươi trong thời gian ngắn chỉ sợ không gặp được Trịnh Đán, nàng và người của Tang gia bị triều đình bắt về, khả năng đã đi đầu đưa về kinh thành.

Nghe đến tin tức này, Tổ An có chút thất lạc, bất quá vẫn nói:

- Như vậy cũng tốt, miễn cho nàng ở bên cạnh ta nguy hiểm đến tính mạng.

Hơn nữa lần này hoàng đế lại phái người đến, những kẻ muốn giết cha con Tang Hoằng không có khả năng dám ra tay tiếp, an toàn của Trịnh Đán cũng được bảo hộ.

- Vậy hiện tại các ngươi để ta rời đi, là vì không muốn chạm mặt Chu Tà Xích Tâm sao, nhưng như vậy hắn khẳng định sẽ trách tội đến trên đầu các ngươi.

Bỗng nhiên Tổ An ý thức được.

Bùi Miên Mạn lắc đầu:

- Không sao, an nguy của ngươi càng trọng yếu, hoàng đế không có khả năng bởi vì việc này mà để hai gia tộc Sở, Bùi chôn cùng.

Biết các nàng đều cân nhắc cho mình, trong lòng Tổ An cảm động, nắm tay đối phương nói:

- Đại Mạn Mạn, cám ơn các ngươi!

Bùi Miên Mạn hơi đỏ mặt, thu tay về:

- Ngươi nói chuyện cứ nói, đừng động thủ động cước.

Tổ An nhịn không được lầu bầu nói:

- Vừa rồi ôm ngươi một cái cũng không có để ý nha.

Bùi Miên Mạn hờn dỗi:

- Ngươi nói cái gì?

Tổ An cười ha ha:

- Không nói gì.

Đúng lúc này, tiếng cười lạnh truyền đến:

- Tốt một đôi gian phu dâm phụ, thê tử của mình vì ngươi xuất sinh nhập tử, ngươi lại ở chỗ này cùng nữ nhân khác phong lưu khoái hoạt; còn có ngươi, bằng hữu giao trượng phu cho ngươi, cũng không phải để ngươi ăn vụng.

Nghe được thanh âm này, Tổ An và Bùi Miên Mạn bỗng nhiên quay người, nhìn thân ảnh quen thuộc ở cách đó không xa.

- Lại tới? Còn có hết hay không!

Tổ An đau đầu, Văn đạo nhân này thật là âm hồn bất tán, đã đuổi giết hắn bao lâu rồi.

Chỉ thấy lúc này y phục trên người Văn đạo nhân rách tung toé, trên người có không ít vết máu, nhìn ra được trạng thái của nàng không tốt lắm, hẳn là bị thương không nhẹ.

- Sơ Nhan đâu?

Tổ An nhìn phía sau nàng, đáng tiếc không thấy bất luận người nào.

- Đương nhiên là chết.

Văn đạo nhân hừ lạnh, trên mặt lộ ra thần sắc khoái ý.

- Chết?

Tổ An cảm thấy đầu oanh một tiếng, cả người đứng không vững.

Đúng lúc này, chân trời bỗng nhiên lóe lên một đạo quang mang chói mắt, giống như vẫn thạch thiêu đốt bay đến.

Bùi Miên Mạn vội vàng đỡ lấy hắn:

- A Tổ chớ bị ả lừa gạt, coi như tăng thêm đám người Ma giáo ày, cũng không có khả năng làm nàng bị thương thành như vậy, nhất định là Chu Tà Xích Tâm dẫn người đuổi tới, cho nên nàng mới sẽ thảm như thế. Có những cường giả ở kinh thành kia, Sơ Nhan làm sao có việc được.

Tổ An rốt cục lấy lại tinh thần, ban đầu ở trong bí cảnh, hắn tận mắt thấy qua Sở Sơ Nhan dùng sinh mệnh cấm thuật, thời điểm Ngũ phẩm thì có thể đối kháng Phệ Côn Cửu phẩm, hiện tại nàng Thất phẩm, nếu thật đến sống chết trước mắt, thi triển cấm thuật, Văn đạo nhân cũng chưa chắc có thể giết nàng.

Nhưng từ đầu tới cuối không có cảm nhận được bên kia truyền đến khí tức thi triển cấm thuật, chứng minh Sơ Nhan không có bị buộc đến trình độ phải chết.

Vừa nghĩ như thế, hắn triệt để trầm tĩnh lại, nhìn Văn đạo nhân mắng:

- Con muỗi đáng ghét, không nghĩ tới ngươi còn thích nói láo như thế, hù chết bố ngươi rồi.

Văn đạo nhân giận tím mặt:

- Xú tiểu tử, ngươi nói cái gì!

Nàng hoành hành thiên hạ nhiều năm như vậy, thời điểm nào bị tiểu bối làm nhục qua như thế?

Đến từ Văn đạo nhân, điểm nộ khí +999!

Nàng đang muốn tiến lên cho đối phương một cái giáo huấn, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một con quái điểu màu đỏ tươi.

Quái điểu kia vỗ cánh, sau đó hơi mở miệng, một cỗ sóng âm kỳ lạ truyền tới.

Văn đạo nhân kêu thảm, vội vàng che lỗ tai, nhưng không thể ngăn cách thanh âm kia.

Chính nàng cũng là cao thủ chơi Âm Ba Công, lập tức minh bạch đây không phải âm ba bình thường, mà là công kích nhằm vào linh hồn.

Nàng vội vàng tập trung ý chí, vận chuyển nguyên khí toàn thân phòng ngự.

Bùi Miên Mạn thấy ả thống khổ, có chút nóng lòng muốn thử, Tổ An vội vàng kéo nàng bỏ chạy:

- Không thừa dịp này chạy, còn đứng ngây ra đó làm gì!

Kỹ năng Lam Phù chủ yếu là ở trên phương diện tinh thần, dùng để phòng ngự hiệu quả rất lớn, nhưng muốn chủ động công kích đối phương, thì hiệu quả chưa hẳn tốt.

Dù sao tu vi của hắn và Văn đạo nhân chênh lệch quá lớn.

Tuy Văn đạo nhân bị đánh trở tay không kịp, nhưng Lam Phù cũng chỉ có thể kéo nàng một lúc mà thôi, căn bản không có cách nào sinh ra thương tổn quá lớn.

Còn thừa cơ tới gần giết nàng càng là nghĩ nhiều, tuy tinh thần của đối phương bị ảnh hưởng, nhưng còn chưa tới trình độ mất đi khống chế, đối mặt công kích khác, tự nhiên có thể làm ra phản ứng.

Nếu song phương chênh lệch không quá lớn, nói không chừng hắn sẽ mạo hiểm thử một lần, nhưng tu vi song phương đã có chênh lệch giống như rãnh trời, mạo hiểm căn bản không có ý nghĩa, cho nên hắn lập tức kéo Bùi Miên Mạn chạy vào núi rừng sâu xa.

Nhìn thấy hai người chạy trốn, Văn đạo nhân giận dữ:

- Ta muốn giết các ngươi!

Nàng muốn đuổi theo, nhưng đầu đau muốn nứt, không thể không quỳ ở trên mặt đất ôm đầu.

Có điều nàng cũng không quá lo lắng, kỹ năng này của đối phương khẳng định có thời gian hạn chế, chờ hiệu quả thoáng qua, nàng có thể lập tức đuổi theo.

Trên thân hai người đều có tổn thương, trong không khí sẽ lưu lại mùi máu tươi, mặc kệ bọn hắn trốn đến chỗ nào, cũng không thể chạy ra lòng bàn tay của nàng.

Hiển nhiên Tổ An cũng ý thức được vấn đề này, Văn đạo nhân ba lần bốn lượt đuổi kịp bọn họ, hiển nhiên lần này lại trốn, cũng khó tránh khỏi tử cục.

Hai người đều bị thương rất nặng, trên người, trên quần áo đều có rất nhiều vết máu, cho dù hiện tại vết thương hoàn toàn khép lại, chạy đi tắm rửa thay quần áo, đoán chừng cũng không cách nào hoàn toàn rửa sạch mùi máu.

Bình Luận (0)
Comment