Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 915 - Chương 915: Thiên Hỏa Lưu Tinh (2)

Chương 915: Thiên Hỏa Lưu Tinh (2) Chương 915: Thiên Hỏa Lưu Tinh (2)

Dù sao kiếp trước hắn cũng thường xem chương trình thế giới động vật, nghe nói một giọt máu pha loãng gấp 1000 lần, cá mập ở ngoài mấy cây số cũng có thể ngửi được, cho nên khứu giác của những Yêu tộc này không thể suy diễn theo lẽ thường.

- Bây giờ chúng ta chạy trốn đi đâu?

Bùi Miên Mạn lo lắng hỏi thăm.

Tổ An suy nghĩ một chút:

- Trở về tập hợp với Chu Tà Xích Tâm, trước đó Văn đạo nhân bị thương nặng như vậy, hơn phân nửa là hắn tạo thành, đã như vậy, đến bên hắn sẽ an toàn.

- Nhưng đây chẳng qua là tạm thời an toàn, trở lại kinh thành y nguyên sẽ chết.

Bùi Miên Mạn nghi ngờ nhìn hắn.

- Ngươi thật không phải muốn đi gặp Sơ Nhan đó chứ?

Tổ An không còn gì để nói, đến lúc nào rồi, sức tưởng tượng của nữ nhân này còn phong phú như thế:

- Dĩ nhiên không phải nguyên nhân kia, trước đó ta không phải giải thích qua cùng các ngươi sao?

- Vậy được rồi.

Bùi Miên Mạn nửa tin nửa ngờ.

- Thế nhưng đường trở về bị Văn đạo nhân chặn, chúng ta đi sợ rằng sẽ đụng vào nàng.

- Cho nên ta mới đi theo phương hướng này, lượn quanh một vòng lớn trở về.

Tổ An đáp.

Hai người đạt thành nhất trí, nhanh chóng xuyên qua núi rừng.

Cách một trận, bỗng nhiên trong không khí ẩn ẩn truyền đến thanh âm ong ong.

- Văn đạo nhân lại sắp đuổi tới.

Thần sắc của Bùi Miên Mạn lo lắng, trước đó mỗi lần Văn đạo nhân sắp xuất hiện, đều có loại thanh âm này, xem ra là nàng phái những Huyết Sí Hắc Văn kia đi trinh sát.

- Gia hỏa này thật là âm hồn bất tán!

Tổ An hận đến nghiến răng, nghĩ thầm nếu mình có bình xịt muỗi hoặc vợt bắt muỗi, thì nhất định sẽ cho nàng đẹp mắt.

Đáng tiếc những thứ này chỉ có thể tưởng tượng, coi như thật có những vật kia, khẳng định cũng không giải quyết được con muỗi thành tinh.

Đúng lúc này, xung quanh bỗng nhiên sáng ngời.

Tổ An sững sờ:

- Trời nhanh sáng như vậy?

Tính toán thời gian thì không đúng nha, chẳng lẽ bị đuổi giết thời gian trôi qua nhanh hơn?

- Không phải hừng đông, là cái kia!

Bùi Miên Mạn kinh ngạc chỉ lên bầu trời.

Tổ An ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên không trung xuất hiện một ngôi sao băng, bất quá không giống sao băng bình thường lóe lên một cái rồi biến mất, ngôi sao băng này càng ngày càng sáng, hơn nữa càng lúc càng lớn, cách mặt đất càng ngày càng gần.

Bùi Miên Mạn vô ý thức nắm tay Tổ An, thanh âm có chút phát run:

- Trời sinh dị tượng, đây không phải dấu hiệu may mắn, ngươi nói hôm nay chúng ta có thể thật chết ở chỗ này hay không?

Tổ An có chút buồn cười, không nghĩ tới Bùi Miên Mạn ngày thường nhiệt tình không bị cản trở, cũng có thời điểm nhát gan như vậy, hắn vỗ vỗ tay đối phương an ủi:

- Yên tâm đi, chỉ là thiên thạch mà thôi, hiện tượng thiên văn rất bình thường.

Kiếp trước xem qua không biết bao nhiêu lần thiên thạch rơi, để hắn thấy hiện tượng này chả có gì phải kinh ngạc cả...

Thời điểm nói chuyện, đột nhiên thiên thạch phát ra một trận bạch quang loá mắt, trước đó nó đã rất sáng, nhưng trong chớp mắt này phảng phất như biến thành mặt trời.

Loại ánh sáng giống như ban ngày này đại khái duy trì liên tục nửa phút, ngay sau đó bạch quang loá mắt ảm đạm, thiên thạch tựa hồ tan ra thành từng mảnh, hóa thành mấy chục đoàn hỏa diễm đỏ sậm, bắn về các địa phương khác biệt.

Bầu trời lần nữa rơi vào hắc ám, xung quanh cũng rơi vào yên lặng.

Hai mắt Tổ An tỏa sáng:

- Trời sinh dị tượng tất có dị bảo, chúng ta qua bên kia nhìn một chút.

Bùi Miên Mạn lại lo lắng:

- Bây giờ chúng ta đang bị truy sát, tánh mạng khó đảm bảo, ngươi còn có tâm tình đi tìm dị bảo.

Tổ An cười ha ha:

- Ngươi không biết rồi, bây giờ coi như chúng ta trốn trở về, khẳng định không bao lâu sẽ bị Văn đạo nhân đuổi kịp, không kịp đi tụ hợp với đám người Chu Tà Xích Tâm. Nhưng vừa rồi thiên thạch trên trời gây ra động tĩnh lớn như vậy, phương viên hơn mười dặm khẳng định rất nhiều người đều nhìn thấy, đám người Chu Tà Xích Tâm cũng sẽ không ngoại lệ.

- Trên trời rơi xuống dị bảo không có người sẽ không động tâm, bọn họ khẳng định sẽ tới xem xét, mà tốc độ của bọn họ khẳng định nhanh hơn hai ta rất nhiều, như thế so với tự chúng ta đi tìm bọn họ sẽ an toàn hơn.

Bùi Miên Mạn kinh ngạc liếc hắn một cái, vốn cho rằng hắn bị bảo vật làm mê muội đầu óc, ai biết hắn lại nghĩ chu đáo như thế.

Tổ An ngại ngùng cười một tiếng:

- Không nên nhìn ta chằm chằm như vậy, có nghiên cứu cho thấy, nhìn chằm chằm vào một người hơn ba mươi giây, sẽ kìm lòng không được yêu mến hắn.

- Yêu cái đầu quỷ của ngươi.

Bùi Miên Mạn cười mắng.

- Ở trước mặt Sơ Nhan, sao không thấy ngươi như vậy?

Ánh mắt Tổ An trừng lớn:

- Ngươi là ám chỉ ta ở trước mặt Sơ Nhan, thân mật với ngươi một chút đúng không?

- Phi! Nghĩ hay lắm.

Bùi Miên Mạn xì một cái, tâm hoảng ý loạn chạy về phía trước.

Tổ An cười cười, cũng theo sau.

Hai người dựa theo phương hướng khối thiên thạch lớn nhất rơi xuống tìm kiếm, sau một lúc đi tới bên cạnh hố to, phương viên mấy chục trượng, đất đai xung quanh cháy đen, trên đồng cỏ còn có hỏa diễm đang thiêu đốt.

Đất đai trong hố có chút kỳ quái, có vẻ như bị nhiệt độ siêu cao thiếu đốt, đã kết tinh lại.

- Vì sao cảm giác có chút lạnh buốt thế nhỉ?

Bùi Miên Mạn vô ý thức nắm lấy cánh tay của Tổ An, nửa người dựa vào ngực hắn, dường như thế sẽ càng có cảm giác an toàn.

- Đúng là có chút lạnh.

Tổ An cũng cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết thiên thạch rơi xuống ma sát bầu khí quyển, nhiệt độ nên siêu cao mới đúng.

Nhìn xung quanh còn lưu lại dấu vết thiêu đốt, trong không khí cũng tràn ngập mùi khét, nhưng hết lần này tới lần khác quỷ dị như vậy, xung quanh hết thảy dấu vết đều cho thấy cần phải nóng, nhưng lại cảm giác được khí tức âm lãnh.

Bình Luận (0)
Comment