- Cẩn thận một chút, phụ cận dị bảo luốn có nguy hiểm.
Tổ An nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng nhắc nhở.
Bùi Miên Mạn ân một tiếng, cũng tập trung tinh thần, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
Hai người cẩn thận từng li từng tí đi vào trong hố, đến vị trí thiên thạch ở trung tâm, trong đầu Tổ An lóe lên các loại suy nghĩ:
- Sẽ không có bức xạ chứ?
Kiếp trước có không ít sự tình như vậy, nói trên thiên thạch có vật chất tính phóng xạ, có người tìm được tảng đá phát sáng tưởng rằng bảo vật... Kết quả bị bức xạ liều lượng cao làm cho sống không bằng chết.
Bất quá chuyện cho tới bây giờ, cũng không cách nào nghĩ nhiều như vậy, trước đi qua xem xét rồi nói sau.
Hai người tới trước viên thiên thạch đen sì to lớn, lượn quanh một vòng, cũng không có thấy chỗ đặc biệt gì, cảm giác bất kể nhìn như thế nào, cũng chỉ là một viên thiên thạch bình thường, nhiều lắm là lớn chút.
Dị bảo đâu, kỳ ngộ đâu?
Đúng lúc này, tiếng cười âm trầm truyền đến:
- Không nghĩ tới hai người các ngươi trốn đến nơi này, tìm được bảo vật gì, ngoan ngoãn giao ra, bổn tọa còn có thể tha các ngươi một mạng.
Chỉ thấy Văn đạo nhân đứng ở mép hố, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người.
Tổ An đau đầu, nhịn không được cảm thán:
- Kiếp trước ta nhất định là nợ tiền của ngươi, để đời này ngươi theo đuổi không bỏ nha.
Hắn dự định nói nhiều một chút để trì hoãn thời gian, đoán không sai mà nói, đám người Chu Tà Xích Tâm không bao lâu sẽ chạy tới.
Văn đạo nhân sửa sang lại đạo bào rách rưới, đáng tiếc vô luận nàng che lấp như thế nào, rất nhiều da thịt trên người vẫn sẽ lộ ra:
- Hừ, hiện tại bổn tọa không có tâm tình khua môi múa mép với ngươi, mau giao bảo vật ra, bằng không ta sẽ lấy nữ nhân bên cạnh ngươi khai đao, đến thời điểm đó ngươi cũng đừng đau lòng.
Thậm chí nàng hạ quyết tâm, đợi lát nữa trước không giết Bùi Miên Mạn, bởi vì còn có thể dùng đối phương bức bách Tổ An giao ra Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh.
Tổ An giang hai tay, ẩn ẩn bảo hộ Bùi Miên Mạn ở sau lưng, vừa nói:
- Chúng ta chỉ vừa đi tới nơi này, mới lượn quanh nơi này một vòng, trừ có viên thiên thạch ra, thì không có cái gì.
Có trước đó đủ loại kinh nghiệm, Văn đạo nhân căn bản không tin hắn nói, trực tiếp công kích hai người.
Tổ An và Bùi Miên Mạn vội vàng cầm vũ khí lên phòng thủ, đáng tiếc không có Trường Tín Cung Đăng của Thu Hồng Lệ kiềm chế, lại thêm Văn đạo nhân cũng quen chiêu thức của hai người, đặc biệt là thân pháp quỷ dị của Tổ An, còn có Hắc Viêm đặc thù của Bùi Miên Mạn, đã có phòng bị, hai người ở đâu là đối thủ.
Thương thế của Bùi Miên Mạn càng nặng, phản ứng hơi chậm, bị Văn đạo nhân đánh cho thổ huyết bay ra ngoài.
Nếu không phải dự định giữ lấy tánh mạng của nàng uy hiếp Tổ An, chỉ sợ nàng đã mệnh tang tại chỗ.
Thấy nàng bị thương nặng, Tổ An vô ý thức xuất thủ muốn cứu, kết quả thân hình xuất hiện sơ hở, bị Văn đạo nhân nắm lấy cơ hội, vung chưởng đánh vào ngực.
Văn đạo nhân không có lưu tình giống như đối phó Bùi Miên Mạn, vừa rồi mắt thấy gia hỏa này vô số lần đầy máu phục sinh, biết trên người hắn có công pháp khôi phục mạnh mẽ, nàng vô ý thức nghĩ đó là tác dụng của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, cho nên không còn thu lực giống như trước.
Tổ An cảm giác cả người như bị xe tải đụng trúng, trực tiếp vẽ ra một đường vòng cung đập lên khối thiên thạch kia.
Lực trùng kích to lớn để cả người hắn trực tiếp sa vào trong thiên thạch, đập ra một cái hang động hình người.
Ngay cả Văn đạo nhân cũng giật mình, nàng là muốn triệt để khống chế Tổ An, nhưng đồng thời không phải muốn mạng của hắn, vừa rồi một quyền kia của mình có mạnh như vậy sao?
Chỉ có Tổ An rõ ràng nhất, thiên thạch sau lưng nhìn giống như sắt thép, cần phải rất kiên cố mới đúng, nhưng trên thực tế trông thì ngon mà không dùng được, tính chất rất giòn.
Văn đạo nhân đang muốn đi qua triệt để giải quyết hai người, bỗng nhiên giữa sân vang lên âm thanh kèn kẹt, dường như có đồ vật gì vỡ tan.
Nàng không khỏi dừng bước lại, nhìn chằm chằm thiên thạch ở sau lưng Tổ An, lấy tu vi của nàng, tự nhiên có thể xác định thanh âm là từ bên trong truyền đến.
Nhìn tình huống này, đối phương hẳn là không nói dối, bọn họ còn chưa kịp biết bí mật của thiên thạch.
Trời sinh dị tượng tất có trọng bảo, đồng thời phụ cận trọng bảo cũng nương theo nguy hiểm to lớn, bây giờ nàng có thương tích trong người, không thể không cẩn thận.
- A Tổ!
Bùi Miên Mạn thất tha thất thểu đi tới kéo Tổ An ra, động tác cực kỳ đơn giản, lại gần như hao hết sức lực toàn thân của nàng, hiển nhiên hiện tại nàng bị thương rất nặng.
Thân thể Tổ An từ trong thiên thạch bò ra, quần áo toàn thân rách rưới, giống như Cái Bang.
Có điều hắn lại không có thời gian xem mình, mà quay đầu nhìn về phía thiên thạch, chỉ thấy xung quanh cái hố hình người xuất hiện vết rách, mới đầu còn chỉ có một hai vết, nhưng rất nhanh càng ngày càng nhiều, sau cùng toàn bộ thiên thạch đều lít nha lít nhít.
Ngay sau đó thiên thạch to lớn nứt ra, vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
Sau đó trong một đống mảnh vỡ, lộ ra một tấm bia đá màu đen, phía trên khắc hai hoa văn cổ quái, giống như chữ không phải chữ, giống như họa không phải họa, Bùi Miên Mạn tự xưng hiểu biết sâu rộng, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua văn tự như vậy.
Tổ An nhìn hai chữ kia có chút xuất thần, đúng lúc này, một bóng người xẹt qua bọn họ, chỉ thấy tay của Văn đạo nhân chụp vào bia đá, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn:
- Ha ha ha, bảo vật này là của ta!
Thiên Ngoại Vẫn Thạch hàng thế, chính giữa có một tấm bia đá, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết bên trong bất phàm, khẳng định là bảo vật cực phẩm, nàng cũng không lo được nhiều như vậy, trước đoạt đến lại nói.