Lúc này Tổ An và Bùi Miên Mạn trọng thương, căn bản vô lực ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn tấm bia đá kia rơi vào trong tay nàng.
Bất quá khi tay của Văn đạo nhân bắt lấy tấm bia đá kia, trên tấm bia đá lóe lên ánh sáng, sau đó lực phản chấn xuất hiện, nàng kêu thảm một tiếng, bị đâm đến bay ngược về.
Dù nàng kinh nghiệm phong phú, nửa đường tiêu trừ đại bộ phận lực đạo, nhưng vẫn bị nội thương không nhẹ.
Tổ An nhất thời vui vẻ:
- Đáng đời!
Văn đạo nhân không tin tà, tiếp tục chụp tới tấm bia đá, lần này nàng không có dùng lực như trước, tay chậm rãi sờ soạng bia đá, bất quá vẫn có quang mang lóe lên, dường như xung quanh bia đá có một tầng màng mỏng trong suốt chấn nàng ra.
Đương nhiên lần này bởi vì nàng không dùng lực, cho nên chỉ nhẹ nhàng chấn khai, không còn thụ thương giống như trước.
Văn đạo nhân vòng quanh bia đá đi tới đi lui, nghĩ các loại phương pháp, đáng tiếc đều không được.
Nàng không khỏi gấp đến độ vò đầu bứt tai, trong nội tâm rõ ràng, nơi này chẳng mấy chốc sẽ hấp dẫn người tới, thời gian lưu cho mình không nhiều.
Lúc này Tổ An kéo tay Bùi Miên Mạn, cho nàng một cái ánh mắt, sau đó hai người vận chuyển khí lực còn thừa, liều mạng chạy ngược phương hướng của bia đá, hiển nhiên bọn họ hi vọng lực chú ý của Văn đạo nhân bị bia đá hấp dẫn, không để ý tới hai người.
Ai biết thân hình của Văn đạo nhân lóe lên, trực tiếp cản ở trước mặt hai người, tay bóp lấy cổ của Bùi Miên Mạn:
- Hai người các ngươi đi sờ bia đá xem!
Nàng lo lắng bởi vì mình là Yêu tộc, mới không cách nào đột phá hạn chế, nếu như đổi thành hai Nhân tộc, có lẽ có thể thành công, dù sao trên đời này có quá nhiều sự tình tương tự, rất nhiều đại năng không nguyện ý để truyền thừa bị người dị tộc thu được, nên sẽ thiết trí cấm chế tương tự.
Tổ An hừ lạnh:
- Đã có việc cầu người, có thể khách khí một chút hay không.
Văn đạo nhân:
- ...
Gia hỏa này không có giác ngộ làm tù binh sao? Nếu không phải vì Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, đã sớm đập chết hắn rồi.
Đến từ Văn đạo nhân, điểm nộ khí +222!
- Nói nhảm nữa ta sẽ vạch một đao ở trên mặt nữ nhân này!
Nàng vừa nói vừa dùng móng tay bén nhọn vuốt ve gương mặt trắng nõn của Bùi Miên Mạn.
Sắc mặt của Bùi Miên Mạn lạnh lẽo:
- Nếu ngươi dám, ta trực tiếp cắn lưỡi tự tử, đến thời điểm đó xem ngươi làm sao dùng ta uy hiếp A Tổ lấy Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh.
Hiển nhiên nàng cũng đoán được ý nghĩ của Văn đạo nhân, cố ý mở miệng nhắc nhở Tổ An.
Văn đạo nhân sững sờ:
- Nha, cô nàng này bộ dáng yếu đuối như thế, không nghĩ tới tính tình vẫn rất cương liệt, xem ra rất để ý gương mặt này nha, vậy thì ngoan ngoãn phối hợp đi!
- Được được.
Tổ An lo lắng tay ả thật làm bị thương Bùi Miên Mạn.
- Chúng ta sờ là được, ngươi buông nàng ra trước.
- Ngươi đi qua thử trước.
Văn đạo nhân rất cẩn thận, hiển nhiên không nguyện ý có một chút xíu ngoài ý muốn nào.
Tổ An nhún vai, cũng không phản bác, trực tiếp đi về phía tấm bia đá, cực kỳ phối hợp làm cho Văn đạo nhân kinh ngạc.
Hắn đi đến trước tấm bia đá kia tinh tế suy nghĩ, bia đá tổng thể màu ngăm đen, phong cách cổ xưa, phía trên khắc hai đồ án không biết là chữ hay hoa văn.
Hắn nhìn hai đồ án kia có chút quen mắt, như có điều suy nghĩ.
- Đứng ngây ra đó làm gì!
Thấy hắn đứng ở đó không nhúc nhích, Văn đạo nhân mất kiên nhẫn nói, Thiên Ngoại Vẫn Thạch rơi xuống động tĩnh lớn như vậy, tùy thời sẽ có người đến, nàng tự nhiên không dám trì hoãn.
Tổ An a một tiếng, tay nhẹ nhàng đi sờ bia đá, không có gì bất ngờ, gặp phải vấn đề giống như Văn đạo nhân vừa rồi.
Phía trên có một tầng màng mỏng trong suốt ngăn cách, để hắn không thể chánh thức chạm đến bia đá.
- Dùng thêm chút sức!
Văn đạo nhân cau mày nói, chẳng lẽ mình suy đoán sai, đây không phải đại năng Nhân tộc lưu lại?
Tổ An đành phải kiên trì đụng tới bia đá, bất quá trước đó hắn thấy thảm trạng của Văn đạo nhân, vì vậy không có sử dụng toàn lực.
Quả nhiên, trong nháy mắt cả người hắn đụng vào, màng mỏng trước đó còn rất co dãn, nháy mắt trở nên cứng rắn, chấn hắn có chút đau đớn.
Cách đó không xa Văn đạo nhân một mực quan sát, nghĩ thầm lực bắn ngược của gia hỏa này không có lớn như ta vừa rồi, xem ra cái đồ chơi này hấp thu lực lượng công kích làm năng lượng phản kích.
- Ta cũng mở không ra.
Tổ An xoa bả vai từ dưới đất bò dậy, biểu lộ bất lực.
- Ngươi thử nhỏ máu lên xem.
Văn đạo nhân lại nghĩ kế, nàng hành tẩu thiên hạ nhiều năm, tự nhiên minh bạch rất nhiều cấm chế cần máu tươi làm dẫn.
Đồng thời nàng cũng không lo lắng tích huyết nhận chủ gì, dù sao cũng có nữ nhân ngực lớn ở trong tay làm con tin, hơn nữa nàng tự tin lấy tu vi chênh lệch của song phương, nàng có thể nhẹ nhõm nghiền ép, đến lúc đó đoạt lại là được.
Mặc dù bảo vật được tích huyết nhận chủ bình thường không thể thay đổi chủ nhân, nhưng nếu chủ nhân chết, vậy sẽ trở thành vật vô chủ lần nữa.
Dù sao sau khi tra hỏi ra Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh xong cũng sẽ giết chết hắn.
Tổ An cũng không cự tuyệt, hiện tại cả người hắn đầy vết thương, tùy tiện quẹt một chút là có máu.
Hắn bắn tới một giọt máu, giọt máu chạm vào màn sáng liền biến mất không thấy gì nữa, đáng tiếc vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
- Chẳng lẽ phân lượng không đủ?
Văn đạo nhân lẩm bẩm.
- Thêm chút!
- Bị ngươi đánh trọng thương, vốn cũng không có nhiều máu nha.
Tổ An đậu đen rau muống, bất quá vẫn dùng bàn tay dính máu tươi lau lên màng mỏng.
Màng mỏng trong suốt phảng phất như có công năng tự làm sạch, mới đầu địa phương bị máu bôi vẫn màu đỏ tươi, nhưng rất nhanh màu đỏ biến mất, lại khôi phục bộ dáng trong suốt.