- Đến cùng là hấp thu hay vì cái gì...
Văn đạo nhân hơi nghi hoặc, đẩy Bùi Miên Mạn về phía trước.
- Ngươi cũng đi thử xem.
Bùi Miên Mạn đi tới bên cạnh Tổ An, dùng nguyên khí truyền âm hỏi:
- A Tổ, làm sao bây giờ?
Thần sắc của Tổ An có chút cổ quái:
- Đừng gấp, có lẽ sẽ có chuyển cơ.
- Chuyển cơ?
Bùi Miên Mạn không hiểu, nàng thực nhìn không ra nơi nào có chuyển cơ, chẳng lẽ thật gửi hi vọng ở có người chạy đến.
- Nói nhỏ cái gì đó, nhanh thử đi!
Văn đạo nhân hừ lạnh, nàng không có đến quá gần, lo lắng bên cạnh những dị bảo này sẽ có cơ quan phòng ngự mạnh mẽ, nhưng cũng không cách quá xa, miễn cho có biến cố không kịp phản ứng.
Bùi Miên Mạn rơi vào đường cùng cũng dựa theo biện pháp của Tổ An vừa rồi thử một chút, màng mỏng vẫn tồn tại, đồng thời không có phản ứng gì, thẳng đến nàng nhỏ rất nhiều máu tươi, bỗng nhiên bia đá kia run rẩy, hai đồ án trên tấm bia đá nở rộ kim quang, hai đồ án giống như sống lại, không ngừng lấp lóe.
Văn đạo nhân thấy thế vội vàng tới xem xét, đáng tiếc trừ hai cái đồ án có đường nét ánh sáng lưu chuyển, thì không có biến hóa gì khác, màng mỏng vẫn còn, không cách nào chạm đến tấm bia đá kia.
Văn đạo nhân phân tích nói:
- Xem ra trọng điểm ở hai cái đồ án này, các ngươi ai nhận biết?
Tổ An và Bùi Miên Mạn lắc đầu:
- Chưa thấy qua.
Văn đạo nhân cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, ngay cả nàng kiến thức rộng rãi cũng chưa thấy qua, không cho rằng hai người này sẽ biết.
Nàng rơi vào trầm tư:
- Cái phong ấn này đến cùng là chỉ cần máu tươi của nữ nhân phát động, hay cần nam nữ đồng thời phát động...
Thời điểm nàng đang suy tư, bỗng nhiên Tổ An nắm tay Bùi Miên Mạn, sau đó nhìn hai hoa văn cổ quái trên tấm bia đá thì thầm:
- Ân... Khư!
Hai đồ án cổ quái kia cũng không phải tùy ý vẽ xấu gì, mà là văn tự thượng cổ của Trung Quốc… chữ giáp cốt!
Triều đại cổ xưa nhất Trung Quốc là Thương triều đã có văn tự, bình thường là khắc vào trên mai rùa, xương cốt, sử dụng cho xem bói tế tự, cho nên được xưng là chữ giáp cốt.
Tuy lúc đó học giả của Trung Quốc giải mã đại bộ phận chữ giáp cốt, nhưng đối với người bình thường mà nói, những văn tự này không khác gì thiên thư, căn bản không biết.
Tổ An nhận biết, là bởi vì kiếp trước xem qua phim phóng sự liên quan tới chữ giáp cốt, tên là Ân Khư.
Trong lịch sử Thương triều dời đô rất nhiều lần, đô thành nổi danh nhất chính là Ân, cho nên Thương triều còn được xưng là Ân Thương, hậu thế khảo cổ phát hiện thủ đô Thương triều, nhưng trải qua mấy ngàn năm ăn mòn, đô thành phồn hoa đã hóa thành phế tích chôn sâu ở trong lòng đất.
Cho nên mảnh di tích kia lại gọi là Ân Khư.
Tổ An cũng không hiểu vì sao ở dị giới lại nhìn thấy hai chữ này, hơn nữa còn dùng chữ giáp cốt của Thương triều viết thành, theo lý thuyết Ân Khư là hậu thế xưng hô với di tích đô thành của Thương triều, người Thương triều không có khả năng tự mình xưng hô như vậy.
Nhưng giờ khắc này, hắn căn bản không rõ nguyên nhân, nghe Văn đạo nhân mới vừa nói, lại thêm phong ấn rõ ràng bị phát động, hắn cũng chỉ có thể thử một lần.
Thanh âm của hắn vừa dứt, tấm bia đá kia chấn động, đường nét văn tự trên hai chữ giáp cốt đều động, sau cùng chạy vòng quanh biên giới tấm bia đá, toàn bộ bia đá hóa thành một vòng sáng, xung quanh là kim sắc, bên trong là màu đen.
Tổ An không xa lạ gì với loại vòng sáng này, kiếp trước ở trong phim xem qua trùng động tương tự, trước đó học viện mở ra bí cảnh cũng như vậy, chỉ bất quá quy mô của cánh cửa trước mắt nhỏ hơn rất nhiều.
Hắn không chút do dự, kéo Bùi Miên Mạn nhảy vào trong.
- Xú tiểu tử!
Vừa rồi Văn đạo nhân suy tư có chút xuất thần, lại thêm bia đá biến thành cánh cổng ánh sáng cơ hồ ở trong nháy mắt đã hoàn thành, nàng căn bản không kịp ngăn cản.
Thấy hai người nhảy vào cánh cổng ánh sáng, nàng vô ý thức trảo một cái, chỉ bắt được một nửa ống quần của Tổ An, đáng tiếc Tổ An đã sớm chuẩn bị, lôi ra trường kiếm chém về phía ống quần.
Văn đạo nhân bắt hụt, theo Tổ An và Bùi Miên Mạn tiến vào, cánh cổng ánh sáng nhanh chóng thu nhỏ đến chỉ to bằng miệng chén, hiển nhiên không thích hợp người đi vào nữa.
Nàng nhất thời trợn tròn mắt, không phải nàng chưa gặp qua bí cảnh, nhưng cửa vào bí cảnh duy trì thời gian ngắn như vậy, thì còn chưa từng thấy.
Phí sức lực lớn như vậy, kết quả trơ mắt nhìn dị bảo chạy đi, nàng tự nhiên không cam tâm, lập tức biến thành một con muỗi đen, ở trong nháy mắt cánh cổng ánh sáng đóng lại, cũng đi theo vào.
Lại nói trong khách sạn trước đó, sớm đã đóng đầy cấm quân, Lương Vương, Liễu Diệu thình lình xuất hiện, hiển nhiên bọn họ đã liên hệ được đội ngũ tiếp viện từ kinh thành phái tới.
Ngày bình thường bọn họ đều tùy tiện, dù sao ở đây bọn họ lớn nhất, lại là thân thích của Hoàng Đế và Hoàng Hậu, cho nên không coi ai ra gì.
Nhưng bây giờ hai người lại đứng ngồi không yên, không ngừng vụng trộm nhìn biểu lộ của nam nhân kia, tựa hồ phỏng đoán tâm tình của hắn lúc này như thế nào.
Cũng không trách bọn họ cẩn thận từng li từng tí, bởi vì tuy kẻ trước mắt này quan chức không bằng bọn họ, nhưng thực lực vượt xa, còn là tâm phúc của hoàng thượng, do phải làm thủ lĩnh của cơ cấu đặc thù, cho nên mới tận lực áp chế chức quan.
Những năm gần đây trong kinh thành không biết bao nhiêu Vương công đại thần chết ở trong tay hắn, cho nên hai người nào dám chậm trễ.
Lần này bọn họ gánh vác trách nhiệm đi ra bắt Tổ An hồi kinh, kết quả mất Tổ An, còn làm hại mười Tú Y Sứ Giả chết thảm.