Nếu bọn họ bắt được nghịch tặc Lô Tán Nguyên, thì hoặc nhiều hoặc ít có thể lấy công chuộc tội, đáng tiếc tu vi của Lô Tán Nguyên quá cao, dù hai người liên thủ, cũng không bắt được đối phương, bị đối phương trêu đùa xong nghênh ngang rời đi.
Mặc kệ sự tình nào cũng có thể mất chức điều tra, tuy hai người là hoàng thân quốc thích, sẽ tốt hơn quan viên bình thường một chút, nhưng nếu Chu Tà Xích Tâm trở về xàm tấu với hoàng thượng, hai người tuyệt đối sẽ rất thảm.
Lúc này sắc mặt của Chu Tà Xích Tâm âm trầm, hiển nhiên hắn cũng chú ý tới động tác của hai người, nhưng căn bản không thèm để ý.
Rất nhanh, lục tục ngo ngoe có Tú Y Sứ Giả từ bên ngoài trở về:
- Hồi bẩm Chỉ Huy Sứ, không có tra được tung tích của Văn đạo nhân.
- Hồi bẩm Chỉ Huy Sứ, không có tra được tung tích của Tổ An.
- Cũng không có bóng dáng của tiểu thư Bùi gia.
...
Nghe mọi người hồi báo, mí mắt của Chu Tà Xích Tâm run run, lạnh lùng nhìn nữ tử thanh lệ thoát tục ở bên cạnh:
- Sở tiểu thư, chỉ sợ cần ngươi giải thích một chút.
- Ta không hiểu ta cần giải thích cái gì.
Sở Sơ Nhan nhàn nhạt đáp.
Cách đó không xa, Lương Vương và Liễu Diệu nghĩ tiểu cô nương này thật là người không biết không sợ, nàng căn bản không biết Chu Tà Xích Tâm khủng bố, ở kinh thành là tồn tại có thể dọa tiểu nhi ngừng khóc đêm.
Bất quá bọn hắn cũng lòng sinh bội phục, trước kia nghe qua tên tuổi của Sở gia Đại tiểu thư, nhưng nhiều lắm chỉ gặp ở xa xa, dù sao thân phận khác biệt, dù Sở Sơ Nhan đi kinh thành, bọn họ cũng không có khả năng tiếp xúc.
Hôm nay khoảng cách gần nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, giống như tiên nữa hạ phàm.
Lấy thân phận của hai người, không biết gặp qua bao nhiêu nữ tử trẻ đẹp, nhưng thanh lệ thoát tục giống nàng lại không nhiều, càng đáng quý là trên người có khí chất cao quý đặc biệt.
Đối mặt một cường giả tu vi vượt xa nàng, nàng lại không kiêu ngạo không tự ti, vẫn thanh nhã như tuyết.
Loại khí chất cao ngạo kia để nam nhân rất dễ dàng sinh ra cảm giác muốn chinh phục, bất quá nữ tử như vậy, hiển nhiên không phải nam nhân bình thường có thể nắm giữ.
- Một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu!
Trong đầu hai người không hẹn mà cùng toát ra một ý niệm, bởi vì đồng thời nghĩ đến Tổ An.
Dưới cái nhìn của bọn họ, có thể xứng với Sở Sơ Nhan hẳn là loại công tử ôn nhuận như ngọc, đồng thời còn có gia thế đỉnh cấp, từ nhỏ là thiên tài tu hành mới được, nhưng Tổ An kia, vô luận nhìn từ góc độ nào, đều giống như lưu manh phố phường, cũng không biết Sở Sơ Nhan nhìn trúng hắn điểm nào.
Bọn họ vô ý thức liếc nhìn về phía Trịnh Đán, dọc theo con đường này tựa hồ con dâu Tang gia cũng không tệ với hắn, bị Tổ An khi dễ cũng không phản kháng, tựa hồ còn nghiện.
Còn có Thánh Nữ Ma giáo, tiểu thư Bùi gia, tựa hồ đều có chút quan hệ mập mờ với Tổ An.
Nghĩ tới đây bọn họ nhất thời không cách nào lý giải, thẩm mỹ của nữ nhân khác nam nhân lớn như vậy sao?
Lúc này Chu Tà Xích Tâm hừ lạnh đánh gãy hai người suy nghĩ:
- Ta nhớ trước đó Sở tiểu thư cam đoan tuyệt đối sẽ không vụng trộm thả Tổ An đi, còn lấy Sở gia thề, hiện tại là vì một nam nhân mà đặt Sở gia vào trong nguy hiểm sao?
Sở Sơ Nhan vẫn rất thong dong:
- Ta thật có cam đoan như vậy, hơn nữa còn không có vụng trộm thả Tổ An đi.
- Vậy vì sao thời điểm ta đuổi tới, Tổ An đã sớm đi?
Chu Tà Xích Tâm lạnh lùng nhìn nàng, dung nhan tuyệt sắc của đối phương không có chút ảnh hưởng với hắn, có thể lên làm thủ lĩnh của Tú Y Sứ Giả, tâm phúc được hoàng thượng tín nhiệm nhất, sớm đã luyện đến không nhìn nữ sắc.
Sở Sơ Nhan đáp:
- Tình huống lúc đó là Văn đạo nhân muốn giết Bùi Miên Mạn và A Tổ, người Ma giáo cũng muốn bắt bọn họ, ta không thể bảo vệ bọn hắn, chỉ có thể để bọn hắn rời đi trước, tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió, không phải tận lực thả bọn hắn chạy.
- Tại sao những người trong Ma giáo kia lại liên thủ với ngươi? Hơn nữa thời điểm ta đến, ngươi còn cố ý thả bọn họ đi, có phải Sở gia và Ma giáo sớm có cấu kết hay không?
Thân thể của Chu Tà Xích Tâm nghiêng về phía trước, ánh mắt rất có lực áp bách, ngữ điệu càng ngày càng nghiêm khắc.
Bị khí thế của hắn dọa giật mình, Lương Vương và Liễu Diệu vô ý thức ngồi thẳng thân thể.
Trong phòng, cha con Tang Hoằng, còn có Trịnh Đán liếc nhau, thầm nghĩ tội danh này rất nghiêm trọng, hoàng đế vốn muốn đối phó Sở gia, một khi chứng thực tội danh này, như vậy Sở gia thật xong.
Hiển nhiên Sở Sơ Nhan cũng ý thức được điểm này, nhíu mày:
- Chu Tà đại nhân chớ có nói chuyện giật gân, Sở gia chúng ta không liên quan gì tới Ma giáo, trước đó cùng người Ma giáo liên thủ, là bởi vì Văn đạo nhân quá lợi hại, mặc kệ phương nào cũng không phải đối thủ.
Sau đó nàng tiếp tục nói:
- Văn đạo nhân lợi hại như thế nào, Chu Tà đại nhân cũng tự mình lĩnh giáo qua, ngay cả ngài cũng không cách nào bắt được, ta tự nhiên không phải đối thủ. Còn lúc đó người Ma giáo thừa dịp loạn trốn, ta bởi vì bị thương nặng, căn bản không có cách nào ngăn cản.
Chu Tà Xích Tâm á khẩu, nữ nhân này lại âm hắn một chiêu, bởi vì nói cho cùng, Văn đạo nhân là từ trong tay hắn chạy mất, thật truy cứu tới, hắn mới là người cần phải phụ trách.
Hắn cũng phiền muộn, Văn đạo nhân là hung nhân nổi danh, bản lãnh thực quá lợi hại, kiếp sống bị đuổi giết nhiều năm để nàng luyện thành công phu chạy trốn xuất thần nhập hóa, bên hắn nhiều người như vậy chiếm hết ưu thế, cuối cùng lại để cho nàng trốn.
Còn những yêu nhân Ma giáo kia, cũng thừa dịp hỗn loạn đào tẩu.