Tuy lúc đó Thánh Nữ Ma giáo mang theo thủ hạ chạy trốn ở bên Sở Sơ Nhan, nàng cũng rõ ràng cố ý thả cửa.
Đáng tiếc nàng giải thích hợp tình hợp lý, chính mình cũng không có chứng cứ.
Sắc mặt hắn biến ảo không ngừng, lúc này có người tiến đến bẩm báo:
- Báo, hậu viện có phát hiện.
Hắn sững sờ, vội vàng đứng dậy đi xem xét, người khác cũng tò mò đi theo.
Đi vào hậu viện, chỉ thấy một mộ bia đơn sơ, sau đó mộ phần bị đào ra, mười mấy bộ thi thể xuất hiện.
- Những người này là ai? Người trong Ma giáo sao?
Chu Tà Xích Tâm nhướng mày.
Lúc này một thanh âm run rẩy truyền đến:
- Không phải, bọn họ là võ sĩ của Tang gia chúng ta.
Chu Tà Xích Tâm nhìn Tang Thiến:
- Vì sao người của các ngươi lại chết ở chỗ này? Nhìn trang phục của bọn hắn tựa hồ là ngụy trang thành tiểu nhị của khách sạn này, ngươi đến cùng muốn làm gì.
- Ta chỉ nhận được tình báo có người muốn hại phụ thân mình, cho nên không yên lòng, dẫn người đến bảo hộ ở ven đường...
Tang Thiến đại khái nói chân tướng, vì ngăn ngừa phiền phức, giảm bớt sự tình các nàng chủ động cứu Tổ An, mà đổi thành trong lúc vô tình gặp được người Ma giáo mang theo Tổ An xin vào tá túc.
- Những người Ma giáo này thủ đoạn thật độc ác.
Đột nhiên Chu Tà Xích Tâm cảm thấy kỳ quái.
- Vậy những người này là ai chôn, người trong Ma giáo sẽ không hảo tâm như vậy chứ?
Mặc dù không có quan tài, nhưng nhìn ra được hạ táng rất cẩn thận, dung mạo y phục đều được chỉnh lý qua, còn quấn chiếu xem như quan tài.
- Hẳn là Tổ An chôn.
Lúc này Sở Sơ Nhan mở miệng, nàng nhìn chữ viết trên bia mộ, hơi đỏ mặt.
- Chữ viết xấu như vậy, còn đặc sắc như thế, trừ hắn thì không có người khác.
Lúc này có người tìm được một nửa mộ bia vì trước đó khai quật không cẩn thận làm gãy, phía trên quả nhiên viết “Tổ An lập”.
- Tổ An...
Nhìn bia mộ xiêu xiêu vẹo vẹo viết “Chư nghĩa sĩ chi mộ”, Tang Thiến hơi hoảng hốt, hai mắt ẩm ướt, bỗng nhiên nàng có chút minh bạch, vì sao tẩu tử của mình sẽ thích gia hỏa kia.
- Hắt xì!
Một bên khác, Tổ An hắt xì một cái, lẩm bẩm.
- Cũng không biết cô nương nhà nào lại đang nhớ tới ta.
Bùi Miên Mạn ở bên cạnh hắn hừ lạnh:
- Ngươi là người không biết xấu hổ nhất ta gặp qua.
Lúc này bên khách sạn, bỗng nhiên có người kinh hô:
- Mau nhìn, đó là cái gì!
Đám người vô ý thức ngẩng đầu, theo ngón tay người kia nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời có ánh sáng chói mắt.
Liễu Diệu nhìn thiên thạch to lớn bay qua bầu trời, lẩm bẩm:
- Trời sinh dị tượng, tất có trọng bảo xuất thế!
Hắn vừa nói xong, giữa sân không ít người ánh mắt đỏ bừng.
Chỉ có Chu Tà Xích Tâm thần sắc như thường, nhìn Thiên Ngoại Lưu Tinh phóng ra ánh sáng giống như ban ngày, hắn bỗng nhiên nói:
- Đi, qua bên kia nhìn xem.
Sở Sơ Nhan có chút do dự, trong lòng lo lắng an nguy của Tổ An và Bùi Miên Mạn, bọn họ rốt cuộc có thể tránh thoát Văn đạo nhân truy sát không, cho nên muốn nhân cơ hội này đi tìm bọn họ.
Lúc này Tang Thiến đi tới bên người nàng:
- Sở tỷ tỷ, tuy ta và Tổ An tiếp xúc thời gian ngắn, nhưng bằng vào ta lý giải, nếu hắn đang bị Văn đạo nhân truy sát, chắc chắn sẽ chạy tới địa phương sao băng rơi, bởi vì chỗ đó dễ thấy, như vậy tự sẽ có người đối phó Văn đạo nhân.
Phải biết trước đó Tổ An rõ ràng không cần thiết bại lộ trên người mình có Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại nói, hiển nhiên là muốn quấy nước đục, để thế lực khắp nơi kiềm chế hoàng đế, người này có thể nói to gan lớn mật, đồng thời lại tâm tư tỉ mỉ, hiển nhiên có thể nghĩ đến chạy về phía thiên thạch sẽ càng dễ chạy trốn.
Sở Sơ Nhan không khỏi kinh ngạc liếc nhìn nàng:
- Nghe qua Tang cô nương đa mưu túc trí, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, nếu ở nơi đó cứu được A Tổ, thì phải cám ơn ngươi.
- Ta nên cảm tạ hắn để những người này nhập thổ vi an mới đúng.
Tang Thiến nhìn thi thể các tử sĩ ở trên mặt đất, vừa rồi nàng đã xin Chu Tà Xích Tâm, muốn hạ táng bọn hắn lần nữa, đợi hồi kinh lại phái người di chuyển hồi hương.
Biểu lộ của Sở Sơ Nhan cũng nhu hòa hơn không ít:
- Tuy trên người A Tổ có rất nhiều tính xấu, nhưng thực chất hắn lại là người thiện lương.
Tang Thiến ân một tiếng:
- Ta có thể cảm giác được.
Tang Hoằng âm thầm thở dài, hắn rất thưởng thức Tổ An, sớm biết thì lúc trước nên dẫn nữ nhi đi Minh Nguyệt Thành, bây giờ đối phương hơn phân nửa đã trở thành con rể của mình, hơn nữa nhi tử cũng không đến mức chết thảm như vậy...
Đám người Chu Tà Xích Tâm không có thời gian cùng bọn họ cảm hoài thương tiếc, lưu một số người ở lại trông chừng khâm phạm, mình thì mang theo Tú Y Sứ Giả rời đi.
Lương Vương và Liễu Diệu khó nén lòng hiếu kỳ theo sau, Sở Sơ Nhan lo lắng Tổ An, cũng theo sát.
Bất quá thời điểm đoàn người đuổi đến, chỉ thấy một cái hố to và mảnh vỡ thiên thạch đầy đất, sắc mặt của Chu Tà Xích Tâm tái xanh.
- Chu Tà đại nhân, có thấy Tổ An hay không?
Sở Sơ Nhan vội vàng hỏi, tu vi của đối phương cao nhất, đi tới nơi này trước tiên, nói không chừng đã có phát hiện gì.
Chu Tà Xích Tâm buồn bực nhìn đống đá vụn:
- Đến chậm một bước, vừa rồi nhìn thấy bọn họ nhảy vào một cánh cửa ánh sáng, Văn đạo nhân cũng đi theo vào, đáng tiếc cánh cổng ánh sáng biến mất quá nhanh, ta căn bản không kịp ngăn cản.
Cánh cổng ánh sáng kia hẳn là cửa vào bí cảnh nào đó, thế nhưng chưa thấy qua cửa vào biến mất nhanh như vậy, cũng không biết dẫn đi đâu, có trời mới biết Tổ An đi vào có thể còn sống trở về hay không, phải biết trừ khi là bí cảnh trải qua khai phát mới hơi chút an toàn, đại đa số bí cảnh đi lần đầu đều rất nguy hiểm.