Quả nhiên, một tầng phong ấn trong suốt trống rỗng xuất hiện ở trên đỉnh hố, phù văn màu lam nhạt kỳ quái, hoàn toàn khác với phù văn hắn nhìn thấy ở trên thế giới này, bất quá nhìn lại có chút quen thuộc, đến cùng là cái gì đây?
Trong đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ, bỗng nhiên kêu lên:
- Ta nhớ ra rồi, đây là Thao Thiết Văn!
Trước kia ở trong viện bảo tàng, còn có trong một số phim phóng sự thấy qua, thời kỳ Thương Chu đào được rất nhiều đồ đồng, phía trên có hoa văn như vậy, có chút xưng là “Thao Thiết Văn”, có chút còn gọi là “Thú Văn”, dù sao ý tứ đều không sai biệt lắm.
- Ngươi có thể lấy tay ra trước hay không?
Lúc này một thanh âm tức giận truyền đến.
Tổ An cúi đầu xem xét, lúc này mới phát hiện mình vừa vặn đè ở trên người Bùi Miên Mạn, bởi vì té ngã, một tay vô ý thức muốn chống đất, kết quả vừa vặn đặt ở trên ngực nàng.
- Thật mềm!
Đây là ý niệm đầu tiên.
- Thật lớn!
Đây là suy nghĩ thứ hai, có điều hắn lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng buông tay ra:
- Ách, ta nói ta không phải cố ý ngươi tin không.
- Ta biết.
Sắc mặt Bùi Miên Mạn đỏ lên, ở dưới trợ giúp của hắn đứng lên.
Hiện tại đến phiên Tổ An trợn tròn mắt, nàng lại không tức giận? Phải biết trước kia ở trong học viện, có người giả vờ không cẩn thận muốn đụng thân thể nàng, đều bị nàng dùng Hắc Viêm truy sát rất lâu, cuối cùng phải lão sư ra mặt mới cứu được.
- Tại sao phía trên lại có phong ấn.
Bùi Miên Mạn thì căn bản không coi là chuyện to tát, tiếp tục nhìn đỉnh đầu hỏi.
- Vừa rồi chúng ta rõ ràng là từ phía trên rơi xuống.
Thời điểm nói chuyện, phong ấn màu lam chậm rãi tiêu tán, cuối cùng hóa thành bộ dáng trong suốt, nhưng ai cũng rõ ràng, nó vẫn ở chỗ đó, một khi bị phát động, lại sẽ hiện ra.
- Xem ra chỉ có thể ở trong hố tìm có đường ra khác hay không.
Tổ An cảm giác được phong ấn ở trên đỉnh đầu giống như tấm bia đá trước đó, căn bản không phải lực lượng của bọn họ có thể đánh vỡ.
Bùi Miên Mạn ân một tiếng, đang muốn trả lời, bỗng nhiên âm thanh run rẩy:
- Những khô lâu kia… vì sao ánh mắt lại phát sáng...
- Phát sáng?
Tổ An sững sờ, vô ý thức quay đầu đi, lần theo tầm mắt của nàng, quả nhiên, trong hốc mắt của những khô lâu kia, bỗng nhiên xuất hiện hai điểm sáng màu lam, phảng phất như đầu lâu mở mắt, nhìn cực kỳ khiếp người.
Tổ An vô ý thức lui về sau một bước, khó khăn nuốt nước miếng:
- Thế giới của các ngươi có quỷ không?
Bùi Miên Mạn cũng tâm hoảng ý loạn, trong hố tất cả đều là bạch cốt đã rất khiếp người, bây giờ thấy ánh mắt khô lâu tỏa sáng, thì lông tơ càng dựng đứng, trong lúc nhất thời không chú ý tới hắn nói là thế giới của các ngươi:
- Quỷ? Ngươi là chỉ sinh vật tử linh sao? Trong lịch sử đúng là có ghi chép, một số võ giả đi nhầm đường, bắt đầu nghiên cứu công pháp Tử Linh hệ, có thể khống chế xác chết.
Tổ An nghĩ đến lần trước ở trong Dao Quang Bí Cảnh nhìn thấy những Khô Lâu Binh kia, thậm chí còn có Chương Hàm, từ trình độ nào đó đều là sinh vật tử linh, không biết Hoàng Hậu tỷ tỷ đến cùng là tồn tại gì...
Bất quá bây giờ không phải thời điểm nghĩ những thứ này, hắn nhìn những khô lâu kia nói:
- Bọn chúng hẳn không phải sinh vật tử linh, trước kia ta gặp qua, loại cảm giác này không giống.
Trước đó ở trong Dao Quang Bí Cảnh, tuy những sinh vật tử linh kia linh trí thấp, nhưng trên người ẩn ẩn có thể cảm giác được năng lượng ba động, nhưng những bạch cốt này lại không có, hơn nữa ánh sáng trong hốc mắt cũng rất khác nhau.
- Vậy ngươi nói khô lâu này là chuyện gì xảy ra?
Bùi Miên Mạn vẫn có chút bỡ ngỡ, không biết là bởi vì thụ thương suy yếu, hay ở bên cạnh Tổ An, lá gan của nàng so với ngày bình thường thì nhỏ hơn rất nhiều.
- Có thể là lửa phốt pho, những địa phương xác chết tụ tập, thi thể hư thối sẽ sinh ra phốt pho, phốt pho lại dễ cháy, rất dễ dàng dấy lên hỏa diễm màu lam, rất nhiều người không biết nguyên lý, nghĩ nó là ma quỷ.
Tổ An phổ cập khoa học cho nàng.
- Phốt pho, là đồ vật giống như sắt bị ô xi hóa ngươi nói sao?
Bùi Miên Mạn tò mò hỏi, nàng tự nghĩ mình cũng coi như kiến thức uyên bác, nhưng những vật này nàng lại chưa bao giờ gặp qua.
- Không kém bao nhiêu đâu, đều là một loại vật chất hóa học.
Khuôn mặt Tổ An nóng lên, vừa rồi mình còn lời thề son sắt nói đất đai kia là bởi vì có sắt bị ô xi hóa mới nhuộm đỏ, kết quả ai biết thật sự là máu, hi vọng lần này không nên đánh mặt.
Phảng phất như nghe được tiếng lòng của hắn, ngón tay của Bùi Miên Mạn run run chỉ bên khác:
- Sao mắt sáng lên lại càng ngày càng nhiều?
Tổ An vội vàng nhìn lại, phát hiện trừ vài khô lâu lúc đầu, trong hốc mắt của những đầu lâu khác cũng sáng lên.
Phải biết hài cốt trong cái hố này có thể nói hàng ngàn hàng vạn, nhìn từng bộ hài cốt hốc mắt sáng lên, đáy hố vốn tối tăm tràn ngập quang mang u ám, loại trùng kích kia là cực kỳ to lớn.
Hơn nữa trong hố bỗng nhiên truyền đến thanh âm sột sột soạt soạt, nhưng tầm mắt nhìn đi rõ ràng không có người, làm cho bầu không khí càng quỷ dị.
- Ngươi... Xác định đây là lửa phốt pho?
Bùi Miên Mạn dựa sát vào người hắn, thanh âm có chút khủng hoảng.
Tổ An cũng không nhịn được nuốt nước miếng, hiển nhiên này không có khả năng là lửa phốt pho, bằng không sao có thể trùng hợp như vậy.
Mẹ nó, xuyên việt lâu như vậy, còn bản năng dùng khoa học đến giải thích các loại hiện tượng, ở thế giới này có rất nhiều thứ vốn đã không khoa học nha.
Trên cánh tay truyền đến xúc cảm mềm mại để Tổ An lâng lâng, đảm lượng cũng lớn hơn mấy phần, hắn trầm giọng nói:
- Ta đi xem là chuyện gì xảy ra!