Hắn đang suy nghĩ có phương pháp gì cứu nàng không, lúc này Bùi Miên Mạn hoảng sợ nói:
- Nhanh... Ngươi chạy mau... Không cần quản ta!
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân nặng nề, Tổ An nhìn lại, Thao Thiết đang tức giận đi về phía hai người.
Tổ An kinh hãi, gia hỏa này không phải bị Dao Găm Có Độc cắt thương sao, vì sao lại không chết?
Bất quá mặc kệ là nguyên nhân gì, Tổ An cũng không có thời gian suy tư, bởi vì Thao Thiết đã đi tới trước mặt hắn.
Nhìn quái thú dữ tợn trước mắt, Tổ An nhịn không được nuốt nước miếng, trong lòng có chút run rẩy.
Lo lắng triệt để mất đi dũng khí, hắn không ngừng cổ vũ mình, cái đồ chơi trước mắt chỉ là bộ dạng khiếp người, Thượng Cổ Hung Thú uy danh lớn chút, nhưng nhìn hình thể, bất quá chỉ là một con Khủng Long thu nhỏ.
Nếu như kiếp trước mình đụng phải nó, đương nhiên có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ nhìn, nhưng bây giờ hắn là võ giả, tố chất thân thể, tốc độ phản ứng có thể tính là siêu nhân, đối mặt quái thú như vậy chưa chắc không có lực đánh một trận.
Hắn vừa nghĩ như thế, trong lòng nhất thời quyết tâm:
- Con chó, tới đi!
Tựa hồ Thao Thiết nghe hiểu hắn khiêu khích, anh anh anh xông lại.
Thân hình uy mãnh phối hợp tiếng khóc nỉ non như trẻ con, nhìn như thế nào cũng cảm thấy khôi hài.
Nhưng bây giờ Tổ An lại không cười nổi, bởi vì trong nháy mắt đó, đối phương ở nửa đường đã né tránh được kiếm chiêu của hắn.
Bởi vì lúc trước Dao Găm Có Độc không có hiệu quả, hắn đổi thành Thái A Kiếm, dù sao chiều dài của Thái A Kiếm khẳng định càng có ưu thế.
Vốn nhìn thấy đối phương đần độn khua móng vuốt vỗ tới, trong lòng hắn còn mừng thầm, nghĩ đến quái thú này lợi hại hơn nữa cũng là thân thể máu thịt, ở trước mặt Thái A Kiếm, sẽ không khác gì đậu hũ.
Nhưng hết lần này tới lần khác, thời điểm sắp chém trúng, móng vuốt của Thao Thiết tránh ra, sau đó nhanh chóng từ bên cạnh đập tới thân kiếm.
Bất ngờ không đề phòng, lực đạo to lớn để Tổ An không cầm nổi Thái A Kiếm, Thái A Kiếm xẹt qua một đường vòng cung, trực tiếp cắm vào trong bạch cốt.
Tổ An hoảng hốt, cái đồ chơi này hiển nhiên không phải quái thú bình thường, thực lực lợi hại hơn bề ngoài rất nhiều.
Hắn không khỏi phiền muộn, nhân loại ở thế giới này có thể thông qua tu hành tăng cao tu vi, quái thú cũng tương tự.
Đồng thời hắn không dám nghĩ đối phương là quái thú IQ thấp nữa, vừa rồi trong chớp mắt đó, đối phương phản ứng để hắn ý thức được, trước đó Thao Thiết vừa đến hơn phân nửa đã phát hiện hai người, chỉ giả vờ như không nhìn thấy, sau đó đợi bọn hắn mất đi đề phòng mới đánh lén, xém chút hoàn thành song sát.
Trong đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ, đồng thời không chút dừng lại đuổi theo Thái A Kiếm, muốn cầm lại trường kiếm chiến đấu.
Tay không tấc sắt đánh với đồ chơi này, hắn thực không có lòng tin gì.
Nhưng Thao Thiết làm sao có thể để hắn toại nguyện, anh anh anh nhảy vọt ngăn ở giữa hắn và Thái A Kiếm, sau đó không dừng lại bay nhào, hất Tổ An ngã xuống đất.
Tổ An không ngờ tốc độ của nó nhanh như vậy, dù sao từ khi xuất hiện đến bây giờ, Thao Thiết vẫn luôn chầm chập đi đường.
Bất ngờ không đề phòng, bị đối phương đè ở dưới thân.
Tổ An khóc không ra nước mắt, đời này lần thứ nhất bị ngược lại không phải mỹ nữ, mà hiến cho một con quái thú.
Hắn hoài nghi có phải mình trời sinh thần kinh quá vững hay không, bằng không vì sao ở thời điểm khẩn trương như vậy, lại sinh ra những suy nghĩ lung ta lung tung kia.
Thao Thiết cũng không khách khí với hắn, cái miệng to như chậu máu trực tiếp cắn đến đầu hắn, mùi tanh hôi lan tràn.
Tổ An vội vàng duỗi hai tay đè dưới hàm nó, sau đó hợp lại, để nó cắn hụt.
Trước kia xem thế giới động vật, rất nhiều động vật lực cắn cực kỳ khoa trương, nhưng lực há mở lại không có lớn như vậy.
Nói thí dụ như miệng cá sấu, đừng nói người, dù là trâu ngựa nặng mấy trăm cân cũng có thể xé nát, nhưng nếu ngươi sớm khép miệng nó lại, như vậy lực lượng của người trưởng thành cũng đủ để cho nó không mở miệng nổi.
Thông qua vừa rồi tiếp xúc, Tổ An đã phán đoán ra, tuy lực lượng của Thao Thiết mạnh hơn hắn, nhưng không có chênh lệch về chất, cho nên hắn ở dưới tình thế cấp bách đè lại miệng đối phương, để nó không có cách nào sử dụng miệng.
Thao Thiết cũng ngu ngơ, lần thứ nhất đụng phải con mồi như vậy, nó vô ý thức muốn há mồm cắn, nhưng miệng bị đối phương gắt gao đè chặt, căn bản không có cách nào mở ra, gấp đến độ nó liều mạng hất đầu.
Tính mệnh nguy hiểm, Tổ An cũng sử dụng lực bú sữa mẹ đè đầu nó lại.
Thao Thiết thấy không có cách nào hất ra, bỗng nhiên vung cái đuôi bén nhọn, đâm tới đầu hắn.
- Cẩn thận!
Bùi Miên Mạn một mực chú ý tình hình chiến đấu bên này, vội vàng nhắc nhở, nhưng vừa nói lập tức tác động thương thế trên người, đau đến mồ hôi chảy ròng, nhưng nàng không nghĩ nhiều như vậy, suy yếu nhìn về phía Tổ An.
Nhìn thấy cái đuôi của Thao Thiết quất đến, trong đầu nàng oanh một tiếng, cả người như thất hồn lạc phách.
Có điều rất nhanh thanh âm của Tổ An truyền đến:
- Tiểu tử, coi ta chưa xem phim khoa học viễn tưởng sao!
Bùi Miên Mạn vừa mừng vừa sợ, chỉ bất quá hiện tại thương thế của nàng quá nặng, có chút nói không ra lời.
Tổ An ngoẹo đầu, nhìn cái đuôi gần trong gang tấc cắm sâu vào trong đất, âm thầm buông lỏng một hơi, từ lần đầu tiên nhìn thấy gia hỏa này, hắn đã chú ý tới cái đuôi sắc nhọn, cho nên nhìn thấy nó vung lên, liền biết nó muốn phát động công kích.
Thao Thiết thẹn quá hoá giận, cái đuôi lắc một cái, trực tiếp nâng lên, sau đó hung ác cắm xuống.
Tổ An vội vàng nghiêng đầu né tránh, Thao Thiết đâm hụt lại tiếp tục công kích, Tổ An lại tránh né...