Tổ An biết thủ lâu tất mất, tiếp tục như vậy không phải biện pháp, nhưng hắn nhiều lắm chỉ có thể miễn cưỡng khống chế miệng của đối phương, muốn hất thân thể nặng như vậy ra căn bản là không có khả năng.
Trong mắt hắn lóe lên vẻ tàn nhẫn, cố ý không tránh, làm cho cái đuôi trực tiếp đâm vào đầu vai.
Máu tươi tung tóe, trong mắt Tổ An hiện lên tia đỏ, hiển nhiên hắn là muốn để cho thương thế của mình tăng thêm, phát động hiệu quả bạo tẩu của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh.
Hắn vốn có thương tổn, hiện tại lại thêm vết thương khủng bố, để hắn cảm thấy trong thân thể tràn ngập lực lượng cuồng bạo.
Trực tiếp chỗ ngoặt chân đến đến đối phương trên bụng, sau đó đối phương lại một lần nữa nâng lên cái đuôi muốn kết tính mạng hắn thời điểm, trực tiếp một chân đạp bay.
Oanh… Thao Thiết bị hất ngã xuống đống bạch cốt, làm bạch cốt tứ phân ngũ liệt, quái xà trốn ở bên trong ào ào chạy trốn, lại bị móng vuốt của Thao Thiết bắt hết bỏ vào miệng nhai.
Hai con mắt trên đầu vai kinh nghi bất định nhìn gia hỏa ở đối diện, vừa rồi vì sao khí lực của đối phương biến lớn như vậy.
Tổ An sớm đã thừa cơ chạy đến rút Thái A Kiếm ra, đồng thời nhìn chằm chằm móng vuốt của nó.
Vừa rồi gia hỏa này cầm lấy quái xà nhét vào miệng, quả thực không khác gì người ăn đồ ăn, có thể sử dụng móng vuốt linh hoạt như thế, cũng không phải tin tức tốt gì.
Thao Thiết chỉ nghi hoặc một chút, bản năng tham ăn lại để nó lao về phía Tổ An.
Lần này Tổ An có phòng bị, lại ở vào trạng thái kích hoạt Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, hắn trực tiếp vận dụng Quỳ Hoa Huyễn Ảnh vọt đến bên người, sau đó huy kiếm đâm tới đầu đối phương.
Thao Thiết cảm giác được nguy hiểm, đuôi bãi xuống, trực tiếp quất tới thân thể của hắn.
Tổ An cân nhắc độ dài của Thái A Kiếm và cái đuôi của nó, rõ ràng là mình ăn thiệt thòi rất lớn.
Thế là từ bỏ dùng kiếm đâm đầu đối phương, mà huy kiếm chém ngang, Thái A Kiếm cực kỳ sắc bén, trực tiếp cắt đứt một nửa cái đuôi, chỗ đuôi gãy, chất lỏng màu xám xanh phun tung tóe, rơi xuống trên những bạch cốt kia, trực tiếp ăn mòn ra từng cái hang lớn.
- Anh anh anh!
Thao Thiết bị đau đến hét thảm lên.
Tổ An nghe mà nhức đầu, tay trái thuận thế đấm lên trên đầu nó:
- Lão tử đánh chết ngươi!
Thao Thiết bị đánh đến liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng đụng vào vách tường, nó lắc lắc đầu, hiển nhiên vừa rồi ăn đòn để nó choáng váng.
Tổ An cũng không nhịn được lắc lắc tay, vừa rồi một quyền kia phản chấn đến hắn đau tay, hắn âm thầm hối hận, sớm biết thì nên đánh eo của nó.
Hắn lo lắng Bùi Miên Mạn kiên trì không bao lâu, vội vàng vung Thái A Kiếm, thừa dịp đối phương choáng váng đánh tới.
Ai biết trong mắt Thao Thiết lộ ra vẻ giảo hoạt, hai cái sừng dê trên đầu lấp lóe điện quang, ở chính giữa sừng dê tụ tập thành một lôi cầu, sau đó lôi cầu bay thẳng về phía Tổ An.
Toàn bộ quá trình hình dung rất chậm, nhưng từ lúc trên sừng dê lượn lờ điện quang, hình thành lôi cầu, sau đó bắn vụt tới, toàn bộ quá trình cơ hồ là trong nháy mắt.
Bây giờ Tổ An không có cách nào triệu hoán Đại Phong thuấn di, căn bản không kịp trốn tránh, lôi cầu kia nổ tung ở trước ngực hắn, hắn cảm thấy trước ngực đau đớn, sau đó ngửi được mùi khét lẹt.
Nhưng những thứ này không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là hắn phát hiện toàn thân mình tê liệt, trong thời gian ngắn không thể động đậy.
Hiển nhiên đây là hiệu quả tê liệt của lôi điện!
Tổ An sợ hãi, ở thời khắc mấu chốt này mất đi năng lực hành động ý vị như thế nào, hắn quá rõ ràng, đáng tiếc hắn căn bản không có biện pháp cải biến.
Lúc này Thao Thiết há miệng, đầu lưỡi bay thẳng đến mi tâm, hiển nhiên là muốn triệt để đánh nát đầu hắn.
Nhìn đầu lưỡi càng lúc càng lớn, lông tơ toàn thân Tổ An dựng đứng, hắn biết mình đã đến bên bờ sinh tử.
Đáng tiếc đầu lưỡi của đối phương tốc độ quá nhanh, bây giờ hắn lại ở vào trạng thái tê liệt không cách nào động đậy, căn bản không có cách nào làm ra phản ứng hữu hiệu.
Bất quá hình ảnh bể đầu trong tưởng tượng không có xuất hiện, đầu lưỡi kia cách đầu của Tổ An một tấc thì dừng lại.
Không chỉ Tổ An sửng sốt, ngay cả Thao Thiết cũng sửng sốt, nó vô ý thức thu đầu lưỡi về, sau đó lại bắn ra, đáng tiếc vẫn thiếu một tấc.
Lúc này Tổ An rốt cục kịp phản ứng, vừa rồi lưỡi của đối phương đâm vào vai Bùi Miên Mạn, bị hắn chặt đứt một đoạn, mà Thao Thiết bình thường săn mồi quen chiều dài của lưỡi, cho nên vừa rồi nó bản năng nghĩ khoảng cách này có thể trực tiếp xuyên thủng đầu địch nhân, lại quên lưỡi mình thiếu một đoạn.
Tổ An sao sẽ buông tha cơ hội tốt như vậy, thừa dịp đối phương ngây người, trực tiếp triệu hồi ra Bách Minh, phát động linh hồn công kích.
Bởi vì tu vi, bây giờ Bách Minh am hiểu thủ hộ hơn là công kích, nhưng đây chẳng qua là so với võ giả đẳng cấp cao, tuy Thao Thiết kia rất giảo hoạt, nhưng dù sao chỉ là quái thú, ngay cả lời cũng không biết nói, hiển nhiên là chưa hình thành linh trí chân chính, thuộc tính tinh thần sẽ tương đối yếu kém.
Quả nhiên, theo Bách Minh rít gào, một cỗ âm ba vô hình tản ra, thân thể Thao Thiết run lên, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt, đầu lưỡi mềm oặt rủ xuống.
Tổ An thì đã miễn cưỡng khôi phục năng lực hành động, hắn không dám chậm trễ, trực tiếp nắm lấy Thái A Kiếm xông đến bên cạnh Thao Thiết.
Nghĩ đến vừa rồi đánh tới đối phương đầu cảm giác đau đớn, hắn lần này cũng không có lại lựa chọn đầu, mà cầm trường kiếm đâm vào ánh mắt.
Cái đồ chơi này hình thù kỳ quái, trời mới biết đầu nó đến cùng có phải đầu thật hay không, dù sao theo lẽ thường mà nói, ánh mắt cách đầu sẽ không quá xa.