- Anh anh anh!
Cả thanh kiếm cơ hồ chui vào thân thể nó, Thao Thiết phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Sau đó toàn bộ thân thể cứng đờ, cuối cùng ầm vang ngã ở trên mặt đất.
Tổ An kiếm rút về, vô số dịch thể buồn nôn từ trong mắt trào ra, đất đai xung quanh bị đốt cháy đen.
- May mắn Thái A Kiếm phẩm chất bất phàm, đổi lại kiếm khác chỉ sợ đã bị máu của nó ăn mòn đến không còn hình dáng.
Tổ An thu kiếm, hắn cũng không để ý đi nghiên cứu thi thể Thao Thiết, vội vàng chạy tới xem xét tình huống của Bùi Miên Mạn.
Vừa rồi Bùi Miên Mạn ráng chống đỡ nhìn hắn và Thao Thiết chiến đấu, mấy lần thấy hắn thân hãm hiểm cảnh, lòng nơm nớp lo sợ, bây giờ nhìn thấy hắn giết được Thao Thiết mới buông lỏng một hơi.
Bất quá cái này làm thân thể nàng không duy trì được, nằm sát xuống đất.
Tổ An vội vàng ôm nàng lên:
- Mạn Mạn, Mạn Mạn!
Bùi Miên Mạn nỗ lực mở mắt, khóe miệng mỉm cười:
- A Tổ, ngươi thật lợi hại, quái thú khủng bố như vậy cũng có thể giết chết.
Ngày bình thường Tổ An khẳng định sẽ trêu chọc hai câu, nhưng bây giờ thấy vết thương khủng bố ở đầu vai nàng, ánh mắt hắn không khỏi đau xót, căn bản không còn tâm tình đùa giỡn:
- Mạn Mạn, đừng nói chuyện, giữ chút khí lực.
Bùi Miên Mạn lắc đầu:
- Dù sao ta cũng sắp chết, nếu không nói, ta vĩnh viễn sẽ không nói được nữa... Thực ra ta còn có rất nhiều... Rất nhiều lời muốn nói với ngươi, nhưng nghĩ đến... hiện tại nói cho ngươi cũng chỉ... chỉ làm ngươi phiền lòng, còn không bằng không nói... chúc ngươi và Sơ Nhan... hạnh...
Thấy ánh mắt nàng dần dần ảm đạm, Tổ An vội vàng nói:
- Ta sẽ không để cho ngươi chết, sẽ không để cho ngươi chết!
Bỗng nhiên trong đầu lóe lên linh quang, vội vàng lấy ra một cái bình thủy tinh đỏ tươi, đổ dịch thể bên trong vào miệng nàng, đồng thời khẩn trương lẩm bẩm:
- Mạn Mạn, ngươi nhất định phải chống đỡ, nhất định phải chống đỡ!
Đáng tiếc Bùi Miên Mạn vẫn nhắm mắt lại.
Tổ An như rớt vào hầm băng, ôm nàng lẩm bẩm:
- Vì sao hiện tại ta mới nhớ đến ta còn có một bình Tin Xuân Ca, nếu sớm một giây cho ngươi dùng, ngươi sẽ không chết.
- Đều tại ta, đều tại ta, dung mạo ngươi đẹp, thiên tư lại cao, vốn có cuộc sống rất tốt, nếu ngươi không đến cứu ta, sao sẽ chết ở chỗ này...
...
Tổ An thất hồn lạc phách ôm nàng, miệng lẩm bẩm, trong đầu hiện ra hình ảnh lần đầu nhìn thấy nàng, cặp mắt đào hoa vũ mị, nụ cười đa tình như còn ở hôm qua, còn có đằng sau hai người ở trong phòng của Sở Sơ Nhan không đánh nhau thì không quen biết, về sau nàng vụng trộm nửa đêm chạy tới phòng mình truyền thụ võ công, còn có dọc theo con đường này làm bạn...
Càng nghĩ càng thương tâm, hắn ôm chặt lấy đối phương, nghẹn ngào khóc rống.
- Ai, thật ngứa, nước mũi của ngươi chảy lên mặt ta rồi.
Lúc này một thanh âm trêu đùa truyền đến.
Tổ An không dám tin đứng dậy, cúi đầu xem xét, chỉ thấy một gương mặt xinh đẹp đang nhìn mình, cặp mắt đào hoa vẫn vũ mị đa tình như vậy.
- Ngươi... Ngươi không chết?
Tổ An như không dám tin hỏi thăm.
- Ngươi rất muốn ta chết?
Bùi Miên Mạn hừ một tiếng.
- Vừa rồi ngươi dùng linh dược gì, ta đã một chân vào Quỷ Môn Quan, vậy mà còn có thể kéo về.
- Đó là Tiên Nhân ban cho ta thuốc trường sinh bất lão.
Tổ An cười ha ha.
- Thuốc trường sinh bất lão?
Bùi Miên Mạn khẽ giật mình.
- Vậy chẳng phải ngươi có thể để rất nhiều người bên cạnh trường sinh?
Tổ An lắc đầu:
- Trước mắt chỉ có một bình, đương nhiên về sau có khả năng sẽ có...
Hắn còn chưa nói xong, Bùi Miên Mạn biến sắc:
- Ngươi cho ta một bình tiên dược duy nhất?
Tổ An cười ha ha:
- Đùa ngươi mà thôi, trên đời nào có thuốc trường sinh bất lão.
Bùi Miên Mạn nhếch miệng:
- Thuốc này có thể khởi tử hồi sinh, coi như không phải thuốc trường sinh bất lão, cũng không kém bao nhiêu, ngươi lại dùng ở trên người ta, ta thật không biết báo đáp ngươi thế nào.
- Hừ, báo đáp!
Tổ An tức giận vỗ mông nàng một cái.
- Có phải ngươi đã sớm tốt không, sao một mực không lên tiếng, để ta thương tâm như vậy.
Bùi Miên Mạn ưm một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, hờn dỗi liếc hắn một cái, lại không có ý trách cứ:
- Ta là thật rơi vào hôn mê, đằng sau mới dần dần tỉnh lại. Như vậy cũng tốt, nếu không làm sao biết ta ở trong lòng ngươi trọng yếu như vậy.
Nàng vừa nói vừa ẩn ý đưa tình nhìn hắn, Tổ An thấy mặt nàng đỏ ửng, cảm thấy so với ngày bình thường thì kiều diễm hơn ba phần, trong lúc nhất thời không nhịn được nhìn ngốc.
- Ai nha...
Bỗng nhiên Bùi Miên Mạn kinh hô một tiếng.
- Làm sao thế?
Tổ An vội vàng hỏi, lo lắng thân thể nàng có vấn đề gì.
Bùi Miên Mạn nhìn bả vai mình:
- Bả vai rất ngứa, ngươi giúp ta xem tình huống như thế nào?
Hiện tại nàng còn nhớ đầu vai mình có vết thương khủng bố, huyết dịch của Thao Thiết không ngừng ăn mòn thân thể nàng, hiện tại hồi tưởng lại còn nghĩ mà sợ.
Tổ An nhẹ nhàng đâm đâm vết thương của nàng:
- Có đau không? Yên tâm đi, ăn tiên dược của ta, coi như ngươi gãy tay gãy chân cũng có thể mọc ra lần nữa.
Hắn là bản thân trải nghiệm qua, trước đó trên người thụ thương không biết nặng hơn Bùi Miên Mạn bao nhiêu lần, sau cùng vẫn khôi phục lại.
- Thật không đau.
Bùi Miên Mạn mừng rỡ, hoạt động cánh tay một chút, có thể rõ ràng cảm giác được đã không còn vẻ trống rỗng, hiển nhiên là khôi phục bình thường, có điều nàng lại có lo lắng khác.
- Ngươi giúp ta cởi y phục, nhìn xem phía trên có để lại vết sẹo không?
Đừng nói mỹ nhân tuyệt sắc như nàng, xem như bất kỳ nữ nhân nào khác, cũng sẽ cực kỳ yêu quý da thịt của mình, sợ phía trên có chút tì vết.
- A...