Tổ An vô ý thức đưa ta đến đầu vai nàng, bỗng nhiên có chút chần chờ.
- Như vậy chỉ sợ không tốt lắm đâu, nam nữ thụ thụ bất thân nha.
Tuy Tin Xuân Ca có thể khôi phục sinh mệnh lực, nhưng không có cách nào tu bổ y phục, mảnh y phục ở đầu vai vốn phá nát rất nhiều, nếu như lại cởi, rất dễ dàng trượt xuống, hắn cũng không muốn bị hiểu lầm thành lưu manh.
Bùi Miên Mạn cười khúc khích:
- Ngươi nha, ngày bình thường miệng ba hoa, vừa rồi còn vừa kéo vừa ôm ta, kết quả hiện tại còn muốn làm chính nhân quân tử?
- Vừa rồi chẳng qua là vì cứu ngươi, lại nói ta vốn là chính nhân quân tử...
Tổ An càng nói càng chột dạ.
Bùi Miên Mạn ẩn ý đưa tình nhìn hắn:
- Ngốc tử, chúng ta đã quan hệ như vậy, coi như để ngươi thấy lại có sao.
Nghe nàng nói như thế, trong lòng Tổ An không khỏi rung động, hắn cũng không phải nam tử đần độn không hiểu phong tình, làm sao nghe không ra tình ý trong lời nói của đối phương?
Nhìn dung nhan tuyệt sắc, ánh mắt vũ mị đa tình, còn có môi đỏ kiều diễm ướt át, Tổ An nhịn không được nữa, trực tiếp hôn lên.
Bùi Miên Mạn đầu tiên là cứng đờ, có điều rất nhanh thân thể mềm xuống, nhiệt tình lại vụng về đáp lại đối phương.
Tay hắn không biết lúc nào đã lần vào trong vạc áo, xóa nắn lấy bầu vú căng tròn lại mềm mại kia.
- Uhm…
Bùi Miên Mạn nhịn không được rên khẽ một tiếng, thân thể uốn éo hưởng ứng.
Thật lâu sau hai người rời môi, nhìn Bùi Miên Mạn trong ngực quyến rũ sinh tình, hắn bỗng nhiên cảm thán:
- Hai chúng ta như vậy, tựa hồ có chút xin lỗi với Sơ Nhan.
Nếu là người khác thì cũng thôi, nhưng Bùi Miên Mạn và Sở Sơ Nhan là bạn thân, tương lai không biết nói như thế nào, hơi không cẩn thận sẽ để Sơ Nhan cảm thấy bị phản bội.
Bùi Miên Mạn lườm hắn một cái:
- Các ngươi không phải đã ly hôn sao?
Tổ An khẽ giật mình, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười:
- Ai, cũng đúng, vậy chúng ta tiếp tục.
Vừa nói vừa muốn hôn nàng tiếp.
Bùi Miên Mạn xì một miệng:
- Phi, kẻ đồi bại!
Tổ An biết nàng cũng không có giận thật, chỉ cười hì hì nhìn nàng.
Bùi Miên Mạn đẩy hắn một cái:
- Còn sờ tới khi nào, mau giúp ta nhìn xem thương thế trên vai.
- Tốt!
Tổ An có chút không nỡ rút tay ra, thay nàng cởi nút thắt ở cổ áo, y phục trên vai bị kéo xuống, da thịt ở dưới vết máu phụ trợ càng có vẻ non mịn, đặc biệt là da thịt trước ngực như ẩn như hiện, để hắn nhìn ngây người.
- Ngươi đang nhìn cái gì đó, bảo ngươi nhìn vết thương đấy.
Bùi Miên Mạn gắt giọng.
- A tốt.
Tổ An đỏ mặt, vội vàng tập trung ý chí giúp nàng kiểm tra, nhẹ nhàng đụng vào vết máu trên da thịt.
- Thương thế của ngươi trên cơ bản đã tốt, cảm thấy ngứa là bởi vì kết vảy.
- Thật sao?
Trong lòng Bùi Miên Mạn vui vẻ.
- Vậy có lưu sẹo không?
- Đương nhiên sẽ không.
Trước đó Tổ An bị thương không ít lần, nhưng đều không lưu lại vết sẹo.
- Ngươi xác định?
Bùi Miên Mạn vẫn còn có chút không yên tâm.
- Giúp ta kiểm tra sau lưng một chút.
Tổ An vừa giúp nàng kiểm tra tình huống sau lưng, vừa cười nói:
- Yên tâm đi, coi như thật có vết sẹo, ta cũng sẽ cưới ngươi.
- Phi, ngươi nghĩ hay lắm, nam nhân muốn bản cô nương có thể từ cửa học viện xếp tới Long Ẩn Sơn.
Bùi Miên Mạn kéo y phục lên, vừa cài nút thắt vừa sẵng giọng.
Tổ An cười ha ha:
- Được rồi, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này đi.
Phảng phất như cảm nhận được Thao Thiết đã chết, những quái xà trước đó trốn mất dạng hiện tại lại ló đầu ra, hắn cũng không muốn lại rơi vào tình huống lúc trước.
Bùi Miên Mạn gật đầu, từ trong ngực hắn đứng dậy, theo thương thế khôi phục, nàng cảm giác trạng thái của mình rất tốt, mặc dù so với thời kỳ đỉnh phong vẫn có chút suy yếu, nhưng tự vệ hẳn không ngại, nghĩ tới đây nàng lại cảm thán thuốc của Tổ An thần kỳ, đồng thời ánh mắt nhìn về phía hắn càng nhu hòa.
Tổ An đi đến dưới cửa động, bỗng nhiên vòng về dùng Lưu Ly Bảo Châu thu thi thể Thao Thiết lại.
Bùi Miên Mạn che mũi, vẻ mặt ghét bỏ nói:
- Ngươi thu cái đồ chơi này làm gì?
Tổ An nói:
- Quái thú này ở bên ngoài chưa từng gặp qua, nói không chừng tương lai thi thể có thể có tác dụng.
Hiện tại trong Lưu Ly Bảo Châu của hắn đã có rất nhiều thứ, không biết huyết dịch của Thao Thiết có thể chảy loạn, ăn mòn đồ vật khác bên trong không.
Tổ An xem xét, phát hiện thi thể Thao Thiết ở trong bảo châu như bị cất giữ vào một không gian độc lập, các vật thể không có can thiệp lẫn nhau, lúc này hắn mới buông lỏng một hơi.
- Quái vật xấu xí buồn nôn như vậy có thể làm được cái gì.
Bùi Miên Mạn nghĩ đến trước đó bị Thao Thiết gây thương tích thì rất khó chịu.
- Đúng rồi, không gian pháp khí trên người ngươi dung lượng không khỏi quá lớn đi, một quái thú như vậy cũng có thể đặt vào.
Tổ An mỉm cười:
- Chẳng lẽ ngươi quên trước đó Cự Long kia cũng có thể đặt vào, cái đồ chơi này lại tính là gì.
Vừa nói vừa hiển lộ Lưu Ly Bảo Châu cho nàng xem.
Bùi Miên Mạn nhịn không được cảm thán:
- Không gian pháp khí như vậy để người ta biết, tuyệt đối là tồn tại không thua gì Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, ngươi lại không phòng bị nói cho ta, không sợ ta tâm sinh tà niệm sao.
Tổ An mỉm cười:
- Nếu ngay cả người yêu cũng không tin tưởng, như vậy sống ở trên đời này không khỏi quá mệt mỏi rồi.
- Người yêu?
Trái tim Bùi Miên Mạn thổn thức, hiển nhiên đối phương nói để cho nàng cảm động.
Lúc này lời nói của Tổ An xoay chuyển:
- Đương nhiên nếu Đại Mạn Mạn ngươi thật sinh ra tà niệm gì với ta, ta tùy thời hoan nghênh, không cần thương hoa tiếc ngọc ta.