Bùi Miên Mạn nghe vậy không khỏi vung tay đấm hắn:
- Ngươi cái tên này, không có nghiêm túc được bao lâu.
Hai người đùa giỡn xong, liền trở lại cửa động giữa không trung, nhìn chất nhầy xung quanh vách tường, Tổ An nhắc nhở:
- Cẩn thận chút.
May mắn cái đồ chơi này không có tính ăn mòn, chỉ là nhìn rất buồn nôn.
- Ừm.
Không cần hắn nhắc nhở Bùi Miên Mạn cũng nhón chân lên, sợ dẫm trúng, đối với nữ hài mà nói, luôn có tính kháng cự những vật này.
Hai người dọc theo sườn dốc bò lên, dần dần sinh ra tâm cảm tạ Thao Thiết, một là giúp bọn hắn giải quyết những quái xà kia, hai là ven đường rơi xuống chất nhầy để bọn hắn càng thêm dễ dàng leo lên, bằng không lấy vách tường trơn bóng, còn có độ dốc cao như thế, muốn leo lên sẽ rất phiền phức.
Cách rất lâu, hai người từ trong đường hầm đi ra, nhìn sương mù màu xám quen thuộc, hai người lại cảm thấy càng thêm thân thiết.
- Chúng ta phải cẩn thận chút, đừng để rơi xuống nữa.
Tổ An nhìn sườn dốc, không khỏi lòng còn sợ hãi.
Bùi Miên Mạn quơ quơ tay:
- Yên tâm đi, hiện tại thương thế của ta hoàn toàn khôi phục, coi như gặp phải nguy hiểm cũng có thể giúp ngươi chia sẻ.
Tổ An cười:
- Vậy ta vẫn tình nguyện không muốn gặp nguy hiểm.
Đúng lúc này trong lòng của hắn bỗng nhiên báo động, vội vàng đẩy Bùi Miên Mạn qua bên cạnh:
- Cẩn thận!
Bùi Miên Mạn cơ hồ cùng một thời gian hô lên hai chữ cẩn thận.
Hai người nhảy vọt tránh ra, một cái lưỡi màu xám trực tiếp rơi vào địa phương vừa rồi hai người đứng, mặt đất bị đánh đến bụi mù tung bay.
Nhìn đầu lưỡi quen thuộc kia, trong lòng hai người run lên, vội vàng nhìn lại.
Chỉ thấy một bóng dáng khủng bố chậm rãi từ trong trong sương mù màu nâu xanh đi tới, cái đầu cổ quái, miệng đầy nanh trắng, khóe miệng nhỏ xuống nước bọt, mắt trên bờ vai.
Lại một con Thao Thiết!
- Hôm nay nhân phẩm làm sao vậy, luôn gặp những thứ ly kỳ cổ quái.
Tổ An ai thán, có điều hắn lại không quá lo lắng, vừa rồi ở phía dưới chủ yếu là bị Thao Thiết đánh lén, lại thêm chưa quen thuộc đặc tính của đối phương mới ăn thiệt thòi, hiện tại Bùi Miên Mạn đã khôi phục bình thường, lại thêm hiểu rõ thủ đoạn của Thao Thiết, lại đánh nhau sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tựa hồ Thao Thiết cảm nhận được hắn khinh thị, anh anh anh gầm thét nhào tới, chân sau đạp mạnh, cơ hồ trong chớp mắt đã đến trước người.
Tổ An sớm cóchuẩn bị, trực tiếp huy kiếm, dự định sử dụng Thái A Kiếm cắm vào bụng nó.
Ai biết Thao Thiết kia nhìn hình thể to lớn, động tác lại rất nhanh nhẹn, trực tiếp đập thân kiếm qua một bên, một móng vuốt khác bay thẳng đến mặt hắn.
Cùng lúc đó cái đuôi của đối phương cũng bay thẳng đến bụng hắn.
Tổ An vội vàng chống đất, cũng không lo được hình tượng, chật vật lăn mấy vòng tránh thoát.
- Em gái ngươi, kiếp trước trên internet, những anh hùng bàn phím kia đưa ra lý luận bài cũ giết lão hổ quả nhiên là nhược trí!
Tổ An thầm mắng không thôi.
Lúc này Thao Thiết đã rơi xuống đất, chân trước đạp một cái, ngay sau đó lại ríu rít nhào tới, tốc độ nhanh nhẹn hoàn toàn là vượt xa nhân loại.
Đúng lúc này, một đoàn Hắc Viêm bay múa, trực tiếp quấn quanh lên người Thao Thiết, hiển nhiên là Bùi Miên Mạn xuất thủ.
Thao Thiết sợ hãi rống to, bất quá rơi ở trong tai mọi người vẫn anh anh anh, chỉ là âm điệu hơi không giống.
Không biết da thịt của Thao Thiết là chuyện gì xảy ra, Hắc Viêm vốn dính vào sẽ rất khó vứt bỏ, bị nó lăn lộn vài cái, lại dần dần dập tắt.
Tổ An vội vàng tiến lên, thừa dịp lực chú ý của Thao Thiết ở trên người Hắc Viêm, trực tiếp dùng kiếm đâm vào mắt nó, giống như trước đó đối phó Thao Thiết ở trong hầm.
Thao Thiết kia sợ hãi rống một tiếng, sau đó không còn âm thanh, nó không nghĩ tới mình chết dễ dàng như vậy, mình còn có rất nhiều bản lãnh chưa sử dụng nha!
Tổ An thu hồi Thái A Kiếm:
- Đại Mạn Mạn, vừa rồi cám ơn ngươi.
- Nếu không phải ngươi kiềm chế lực chú ý của nó, Hắc Viêm của ta chưa hẳn đốt được.
Sau đó Bùi Miên Mạn nhướng mày, có chút kinh nghi bất định nhìn thi thể ở trên mặt đất.
- Bất quá quái thú này là chuyện gì xảy ra, sao Hắc Viêm của ta không đốt chết được nó?
Phải biết Hắc Viêm của nàng ngay cả sắt thép cũng có thể đốt thành tro bụi, lại không làm gì được thân thể máu thịt.
- Thao Thiết này thật có chút cổ quái, trước đó dao găm của ta cũng không có hiệu quả với nó.
Hiện tại Tổ An còn không nghĩ rõ ràng vì sao Dao Găm Có Độc lại mất đi tác dụng.
- Thao Thiết? Ngươi biết thứ này?
Bùi Miên Mạn hiếu kỳ hỏi.
- Ừm, xem qua một số ghi chép liên quan tới nó...
Tổ An miêu tả ghi chép trong trí nhớ cho nàng.
Bùi Miên Mạn kinh ngạc:
- Sao ta lại chưa từng nghe qua, ngươi xem ở đâu?
Tổ An cười ha hả:
- Thế giới to lớn không thiếu cái lạ, ngươi chưa thấy là rất bình thường.
Bùi Miên Mạn cũng không có hoài nghi gì:
- Nơi này quá quỷ dị, chúng ta nhanh tìm lối ra đi.
Tổ An gật đầu:
- Không sai, bất quá khắp nơi vụ khí nồng đậm, chúng ta phải cẩn thận chút, đừng đụng tới những Thao Thiết khác.
Hắn vừa dứt lời, xung quanh liên tiếp vang lên thanh âm anh anh anh.
Tổ An:
- ? ? ?
Thân hình hai người run lên, không kìm lòng được nhìn về nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy trong sương mù loáng thoáng xuất hiện mấy thân ảnh, không phải Thao Thiết thì là cái gì?
Tổ An hận không thể cho mình mấy cái bạt tai, thật là miệng quạ đen, vừa nói xong liền đụng tới, quả thực là ngôn xướng pháp tùy.
Vậy ta nói để ta thiên hạ vô địch, thê thiếp thành đàn, chẳng lẽ cái này cũng có thể thực hiện?
Tuy trong lòng hắn đậu đen rau muống, nhưng hành động lại không chậm chút nào, kéo Bùi Miên Mạn bỏ chạy:
- Chạy mau!