Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 938 - Chương 938: Cửa Đá Trên Đám Xương Trắng (3)

Chương 938: Cửa đá trên đám xương trắng (3) Chương 938: Cửa đá trên đám xương trắng (3)

Hai người đối phó một con Thao Thiết vấn đề không lớn, nhưng đến nhiều như vậy, hai người tuyệt đối không phải đối thủ.

Thấy hai người chạy trốn, mấy con Thao Thiết kia anh anh anh đuổi theo, bất quá đuổi một nửa lại thấy thi thể Thao Thiết nằm đó, tất cả đều dừng bước, vây đến bên cạnh cắn xé, rất nhanh thi thể to lớn bị ăn hầu như không còn, ngay cả huyết dịch chảy ở trên đất cũng bị thôn phệ không còn một mảnh.

Tổ An kéo tay Bùi Miên Mạn liều mạng chạy, dù ánh mắt xéo qua, thấy hành vi của mấy con Thao Thiết, hắn cũng không dám dừng lại.

Cũng không biết chạy bao lâu, trước mặt hai người bỗng nhiên xuất hiện một cái cửa lớn.

Cửa cực kỳ hùng vĩ, cao hai ba mươi mét, phía trước dựng rất nhiều cột đá lớn, mỗi cây cũng phải ba người ôm mới hết.

Hai người đứng đó, cảm thấy mình cực kỳ nhỏ bé, nhìn cửa lớn trước mắt, một cỗ khí thế to lớn đập tới mặt.

Chỉ tiếc cửa lớn đóng chặt, lấy độ lớn của nó, hiển nhiên chỉ dựa vào nhân lực là tuyệt đối không cách nào đẩy ra.

Tổ An còn chưa hết hi vọng chạy tới thử một chút, mặc kệ hắn ra sức như thế nào, cũng không nhúc nhích được.

- A!

Lúc này Bùi Miên Mạn lại kinh hô một tiếng.

Tổ An hoảng sợ kêu to, còn tưởng nàng bị Thao Thiết tập kích, vội vàng xoay người nhìn lại, nhưng xung quanh không có gì.

- Ngươi làm sao vậy?

Tổ An đi đến bên cạnh nàng lo lắng hỏi thăm.

- Chỗ đó...

Bùi Miên Mạn vội vàng chỉ qua, Tổ An lần theo ngón tay nàng chỉ nhìn lại, phát hiện trên bậc thang ngồi chồm hỗm một bộ xương khô.

Bộ xương khô này cao lớn uy mãnh, cho dù quỳ một gối, vẫn có khí thế mạnh mẽ.

- Chẳng lẽ đây cũng là người bị hại năm đó?

Bùi Miên Mạn nghĩ đến từng chồng bạch cốt ở trong hố lớn trước đó.

- Hẳn không phải.

Tổ An lắc đầu, chỉ vào bạch cốt kia nói.

- Ngươi nhìn, tay nó cầm trường thương, khí thế uy mãnh, lúc còn sống hẳn là một võ sĩ bưu hãn; đồng thời thần thái của hắn an tường, trên người lại không có vết thương, chắc là tự nguyện thủ hộ ở chỗ này.

- Bên kia... Bên kia còn có!

Bùi Miên Mạn chỉ vào những cây cột xung quanh, kinh hoảng nói.

Tổ An đi qua xem xét, sau lưng không nhịn được mát lạnh, vốn cho rằng những đường nét dưới cây cột là hoa văn điêu khắc, hiện tại tới gần mới nhìn rõ, dưới mỗi cây cột đều xây ở trên một bộ hài cốt.

Nếu không phải nơi này lâu năm thiếu tu sửa, dẫn đến rất nhiều nơi hư hao lộ ra dấu vết, chỉ sợ bọn họ còn không có cách nào phát hiện đế cột được xây ở trên hài cốt.

Trong lòng Tổ An hơi động, hắn chợt nhớ tới vừa rồi ở dưới cửa đá, tựa hồ cũng nhìn thấy hoa văn tương tự, hắn vội vàng chạy tới xem xét, quả nhiên, cả cửa lớn được xây ở trên rất nhiều bạch cốt.

Hắn thô sơ giản lược đếm qua, có thể nhìn thấy thì đến 15 bộ hài cốt, chôn giấu dưới đất càng không đếm hết.

- Người kiến tạo nơi này nhất định là cực kỳ tàn nhẫn.

Bùi Miên Mạn đi đến bên người Tổ An, thân hình hơi run.

Ngày thường nàng thản nhiên cười nói, nhưng thực chất cũng là người sát phạt quyết đoán, thế nhưng nhìn địa phương này, nàng vẫn cảm thấy không rét mà run.

Tổ An trầm giọng nói:

- Có lẽ đây chính là văn hóa và tập tục của bọn họ, ta biết một quốc gia cổ xưa, thường dùng người tế tự, cảm thấy như vậy có thể biểu đạt kính ý của bọn hắn với thần linh.

Kiếp trước xem phim phóng sự Ân Khư, hắn đương nhiên biết Ân Thương thích tế người sống, bí cảnh này cũng gọi “Ân Khư”, tuy không biết cả hai có phải một không, nhưng khẳng định có liên hệ tương tự.

- Nhưng những người này vốn vô tội, ai muốn bị kẻ thống trị coi như gia súc tế tự thượng thiên.

Bùi Miên Mạn nhìn những thân thể vặn vẹo dưới cây cột, cửa đá… không khỏi sinh lòng trắc ẩn.

Tổ An nói:

- Những người này đều là tù binh chiến bại, vào niên đại đó, thành tù binh thì đã định trước vận mệnh bi thảm của bọn họ.

Bùi Miên Mạn cắn môi:

- Chúng ta tìm con đường khác đi, nơi này vừa nhìn liền không thoải mái.

Tổ An ân một tiếng, nơi này xác thực quá quỷ dị.

Hai người tìm tòi, Bùi Miên Mạn chợt dừng bước, còn giữ chặt tay hắn:

- Cẩn thận!

Tổ An sững sờ, lúc này mới chú ý tới phía trước cách đó không xa là một vách núi sâu không thấy đáy, bộ dáng ngăm đen như một cự thú ngủ say, nhìn nhiều cũng cảm thấy tâm lý hốt hoảng.

Bùi Miên Mạn nhặt lên một hòn đá ném xuống, thế nhưng từ đầu đến cuối không có nghe được hồi âm, hai người không khỏi hoảng sợ, hoặc là dưới vách núi quá sâu, sâu đến hòn đá rơi xuống đất thanh âm căn bản không có cách nào truyền về, hoặc là phía dưới có vết nứt không gian.

Mặc kệ là loại nào, rơi xuống đều không phải chuyện hay ho gì.

Hai người vội vàng quay đầu đi hướng khác điều tra, cách một lát, không khỏi phiền muộn phát hiện, bên kia cũng là vách núi, dưới đáy là thâm uyên vô tận.

Bọn họ rốt cuộc minh bạch, con đường vừa rồi hai người một đường tiến lên, hẳn là một cây cầu treo lơ lửng giữa trời, chỉ bởi vì xung quanh là sương mù, mới không thấy rõ tình hình xung quanh.

Nghĩ tới đây hai người may mắn không thôi, mới vừa rồi bị Thao Thiết đuổi hoảng sợ bỏ chạy, vậy mà không có tai nạn, một khi rơi xuống chỉ sợ sẽ không may mắn như lần trước.

Bùi Miên Mạn có chút khó hiểu:

- Nếu phía dưới không đáy, như vậy địa phương vừa rồi chúng ta tới, còn có dưới đại môn lúc trước lại là cái gì? Không khả năng là lơ lửng giữa trời chứ?

- Lơ lửng?

Tổ An trầm giọng nói.

- Cũng không phải không có khả năng, phải biết nơi này là bí cảnh do Thiên Ngoại Vẫn Thạch mở ra, nói không chừng chúng ta còn ở trong tấm bia đá cổ quái kia, rất có thể không gian pháp tắc bên trong không giống thế giới bên ngoài.

Bình Luận (0)
Comment