- Không nghĩ tới thật vất vả hất ra Văn đạo nhân, lại bị vây ở chỗ này, hiện tại ta chỉ nghĩ làm sao ra ngoài.
Hắn thầm đậu đen rau muống.
Bùi Miên Mạn lại hé miệng cười nhìn lấy hắn:
- Ta lại cảm thấy ở chỗ này rất tốt.
Ra ngoài còn đau đầu hơn, làm sao ăn nói với Sơ Nhan, còn có sự tình phiền lòng trong gia tộc, nếu có thể ở chỗ này cùng Tổ An, vẫn có thể xem là một chuyện vui.
Lúc này xa xa lại truyền tới thanh âm “anh anh anh”, nàng không khỏi biến sắc, lúc này mới nghĩ đến Thao Thiết và những bạch cốt kia, không khỏi bỏ đi suy nghĩ tiếp tục lưu lại nơi này.
- Chúng ta về bên cửa lớn kia trước!
Tổ An vội vàng kéo Bùi Miên Mạn trở về, hiện tại nếu như đi phía trước, sẽ đối diện với những Thao Thiết đuổi theo kia, trở về bên cửa đá nếu có biện pháp đi vào, nói không chừng sẽ tránh thoát một kiếp, coi như không vào được, hai người cũng có thể dựa vào hiểm địa tử thủ, không đến mức bị Thao Thiết vây quanh, hai mặt thụ địch.
Hiển nhiên Bùi Miên Mạn cũng nghĩ rõ ràng lợi và hại bên trong, đồng thời không chần chờ chút nào, hai người nhanh chóng trở lại bên cạnh cửa đá, nghiên cứu làm sao mới có thể mở cửa.
Chỉ bất quá bọn hắn không có chú ý tới, Khô Lâu Võ Sĩ ngồi chồm hỗm ở bên cạnh thềm đá kia, trong hốc mắt ẩn ẩn lóe lên vệt sáng màu đỏ.
- A Tổ ngươi mau nhìn, chỗ đó có con quái điểu!
Bùi Miên Mạn chỉ vào một nơi ở giữa cửa đá.
- Nói không chừng cơ quan mở cửa ở chỗ này.
Tổ An cũng chú ý tới, chính giữa thạch môn có một đồ án quái điểu, toàn thân màu đỏ, hình dáng giống như Phượng Hoàng không phải Phượng Hoàng, giống như Khổng Tước không phải Khổng Tước.
Nhìn nhìn thậm chí có chút giống Bách Minh hắn triệu hoán.
Trong lòng Tổ An hơi động, vội vàng triệu hồi ra Bách Minh, chỉ huy nó tới gần đồ án, đáng tiếc vô luận nó bay ở chung quanh như thế nào, kêu to làm sao, cửa đá vẫn không có chút phản ứng.
Bất quá theo tiếng kêu của Bách Minh truyền ra, cách đó không xa, Khô Lâu Võ Sĩ ngồi chồm hỗm trên bậc thang, ánh sáng màu đỏ trong mắt dần dần ảm đạm, đáng tiếc một màn này không có bị hai người Tổ An nhìn thấy.
- Lại không có hiệu quả?
Tổ An chau mày, trong lòng thất vọng.
Hắn chợt nhớ trong phim phóng sự, có ghi chép liên quan tới Ân Thương, Thương triều Nhân Tổ tên là Khế.
- Có nữ nhi Tung thị tên Giản Địch, nuốt Huyền Điểu chi noãn mà sinh Khế, cho nên Thương triều coi Huyền Điểu là đồ đằng, chắc hẳn chim này là Huyền Điểu đồ đằng của bọn họ, vậy Huyền Điểu này đến cùng đại biểu cho cái gì đây?
Thời điểm hắn trầm tư, bỗng nhiên Bùi Miên Mạn có phát hiện mới:
- A, đồ án có chút cổ quái, những hòn đá quanh thân nó, tựa hồ có thể di động, còn có chính giữa con chim, tựa hồ còn có chút ô vuông.
Tổ An giật mình, vội vàng nhìn lại, lúc này mới phát hiện trên đồ án Huyền Điểu thật có hai ngang hai dựng thẳng, chia đồ án Huyền Điểu thành chín cái ô nhỏ.
Đồng thời xung quanh có một ký hiệu cổ quái, Bùi Miên Mạn thử một chút, trượt những khối vuông nhỏ vào chín ô vuông ở chính giữa.
- Một, hai, ba. . .
Bùi Miên Mạn đếm, vui mừng nói.
- Vừa vặn có chín cái, xem ra hẳn là lắp những khối lập phương này vào vị trí đối ứng, thì có thể mở cửa.
- Không sai, Mạn Mạn ngươi quan sát thật cẩn thận.
Tổ An đi tới trước cửa, nhìn chín hòn đá kia xuất thần, trước đó mình nghĩ quá nhiều, kết quả ngộ nhập lạc lối, ngược lại không thuần túy bằng Bùi Miên Mạn, cho nên mới có thể phát hiện những đầu mối này.
- Nhưng những ký hiệu này có ý nghĩa gì, trước kia ngươi từng gặp qua chưa.
- Chưa.
Bùi Miên Mạn lắc đầu, minh tư khổ tưởng những kiến thức mình học qua.
- Ta chưa thấy qua văn minh của chủng tộc nào có loại ký hiệu này, nói đến những ký hiệu này, phong cách rất giống hai chữ ở trên tấm bia lúc đá trước.
- Thật sao?
Tổ An sững sờ, vội vàng xem xét, bị nàng nhắc nhở, lại nhìn những hoa văn cổ quái, lại dần dần có đầu mối.
Đã có quan hệ với chữ giáp cốt, như vậy chín con số này, lại thêm chín hình vuông, hắn rất dễ dàng liên tưởng đến Hà Đồ Lạc Thư của Trung Quốc, bên trong có một câu khẩu quyết nổi danh:
- Đội chín đạp một, trái ba phải bảy, hai bốn là vai, sáu tám là chân, số năm ở giữa.
Đơn giản chính là nói những chữ số này, mỗi hàng tăng theo cấp số cộng đều là 15.
Muốn lấp những chữ số này rất đơn giản, người hơi có chút cơ sở số học đều biết, nhưng vấn đề là những khối lập phương kia không giống con số hắn quen thuộc, hắn căn bản không có cách nào phân rõ những hoa văn kia đối ứng con số nào.
Bên trong có bốn hoa văn hơi dễ nhận ra, theo thứ tự là "một lằn ngang", "hai lằn ngang", "ba lằn ngang", "bốn lằn ngang", hẳn là đối ứng "một hai ba bốn" .
Bất quá những cái khác lại rất khó nhận, tỉ như có một ký hiệu phần đuôi uốn lượn giống Tam Xoa Kích, một ký hiệu giống hình nóc nhà, một ký hiệu ở giữa là chữ "X"...
Kỳ quái nhất là một ký hiệu hình Thánh giá.
Tổ An vô ý thức tưởng là chữ "Thập", nhưng nghĩ lại liền bác bỏ, Cửu Cung thì làm gì tới 10.
Trong lòng hắn tràn ngập hối hận, nếu lúc trước nhìn nhiều chút chữ giáp cốt, nói không chừng mình sẽ nhận biết những chữ này.
Cũng không biết năm đó những người khảo cổ kia làm sao biết những bùa quỷ này.
Chờ chút. . .
Bỗng nhiên trong đầu hắn lóe lên linh quang, hắn nhớ trước đó trên internet thảo luận qua, văn hóa Trung Quốc nhất mạch tương thừa, nên hậu nhân mấy ngàn năm sau có thể nhận biết văn tự của tổ tiên mấy ngàn năm trước.
Vì sao lại nhận biết, chủ yếu là vì văn tự là một đời một đời người diễn hóa đến.