Thị nữ đó ôn nhu đáp:
- Ta là người Thỏa Quốc.
- Thỏa Quốc?
Tổ An sửng sốt, trước giờ chưa từng nghe nói tới quốc gia này, có điều nghĩ đến thời thượng cổ đích xác có rất nhiều tiểu quốc có tên kỳ lạ, sớm đã bị chôn vùi trong sông dài lịch sử.
Hắn vươn tay ra đỡ nàng ta lên, nắm tay nàng ta đi tới cái bàn ở bên cạnh:
- Thỏa Quốc ở đâu, ngươi ở trên bản đồ vẽ đại khái một chút được không?
Sắc mặt thị nữ ửng đỏ, hiển nhiên bị nam nhân dắt tay mà có chút xấu hổ.
Nàng ta vội vàng trả lời:
- Thỏa Quốc ở phía đông nam Thương Quốc, đại khái chắc là ở vị trí này.
Nàng ta vạch một chỗ trên da dê vẽ bản đồ, thuận thế thoát khỏi tay đối phương.
Nụ cười trên mặt Tổ An càng đậm hơn:
- Tiểu Thỏa, vậy ngươi nói cho ta một chút về tình huống phong tục ở quê hương ngươi đi.
Vừa nói vừa làm bộ như kẻ háo sắc ôm đầu vai nàng ta.
Đùa gì thế, một thị nữ bình thường sao lại có loại kỹ năng vẽ bản đồ này, nàng ta vừa chỉ tùy tiện nhìn một cái, không ngờ có thể chuẩn xác chỉ ra vị trí ngày xưa của Thỏa Quốc, hiển nhiên nàng ta đã được trải qua huấn luyện nghiêm khắc mới có tri thức về phương diện này.
Hắn vừa rồi là cố ý cầm tay nàng ta, làm bộ như háo sắc, như vậy quả nhiên khiến tâm nàng ta rối loạn, mới không ý thức được trong lúc vô tình đã để lộ ra sơ hở.
Hơn nữa không phải chỉ một sơ hở này, phải biết rằng thân là thị nữ, nếu có thể có được sự sủng hạnh của đế vương, vậy tuyệt đối là cơ hội một bước lên trời, nhưng nàng ta vừa rồi không ngờ cả người cứng lại, hiển nhiên là theo bản năng kháng cự tiếp xúc với mình.
Về sau còn tìm lý do thoát khỏi tay hắn, tuy lý do hợp tình hợp lý, nhưng mình đang có lòng nghi ngờ, vẫn là sai lầm chồng chất.
Nữ nhân này kháng cự tiếp xúc với thân thể của Đại vương, hoặc là trong nàng ta cực kỳ cừu hận Thương Vương, hoặc là trong lòng nàng ta còn có một vị tình lang, cho nên mới kháng cự theo bản năng, rốt cuộc là loại nào?
Cho nên hắn muốn tâm sự nhiều hơn nữa với đối phương, xem có thể tìm thấy manh mối hay không.
Thị nữ không ngờ hắn hiện tại không phải đang quan tâm quân quốc đại sự, lại tò mò về gia hương của mình, hơn nữa còn mượn cớ ôm mình, thầm nghĩ quả nhiên là hôn quân háo sắc.
Đến từ Tiểu Thỏa, điểm nộ khí +123+123+123. . .
Nhìn thấy một loạt điểm nộ khí vừa nhận được, trong lòng Tổ An càng lúc càng xác định nàng ta có vấn đề.
Không thể không nói, vẻ ngoài thanh thuần này của nàng ta rất có tính mê hoặc, lại là thị nữ bên cạnh Thương Vương, người tham gia thí luyện theo bản năng sẽ cảm thấy nàng ta là người có thể tín nhiệm.
Mấy đôi nam nữ thí luyện trước đó hơn phân nửa là lúc ban đầu đã tìm nàng ta hỏi chuyện, không cẩn thận đã bị nàng ta đưa vào hố.
Chắc người thiết kế thí luyện này cũng không ngờ mình và Bùi Miên Mạn sau khi tỉnh lại, không vội vã hỏi người tìm manh mối, mà là trực tiếp làm mấy phát trên giường.
Về sau trước khi Phó Thuyết đến cũng không có thời gian hỏi thị nữ này, tất nhiên cũng sẽ không bị tình báo của nàng ta dẫn đi nhầm đường.
Xem ra có đôi khi háo sắc cũng không phải là một chuyện xấu.
Tổ An cười cực kỳ cổ quái.
Lúc này thị nữ bắt đầu trả lời câu hỏi của hắn, vừa miêu tả phong thổ Thỏa Quốc vừa suy nghĩ làm thế nào mới có thể thoát khỏi ma trảo của hắn.
Tổ An vừa nghe vừa gật đầu:
- Nghe ngươi miêu tả thì đúng là nơi mỹ lệ, có điều nghĩ thấy cũng đúng thôi, cô nương có thể chung linh dục tú như vậy, gia hương của ngươi sao lại kém được.
Nữ tử thời kì thượng cổ đã bao giờ được kiến thức thủ đoạn ghẹo người như vậy đâu, cho dù trong lòng nàng ta không ngừng nhắc nhở bản thân, tên này là hôn quân háo sắc, nhưng trên mặt vẫn không kìm lòng được lộ ra một nụ cười, dẫu sao nữ nhân nào mà không thích được khen ngợi?
- Đại vương quá khen.
Thị nữ hành lễ.
- Nô tỳ cáo lui trước.
Tổ An vội vàng ngăn lại:
- Ài, bản vương đã cho ngươi đi à, tâm sự với ta một chút, hiện tại bản vương đang tâm phiền ý loạn.
Đùa gì thế, hắn sao có thể để nàng ta chạy thoát, cho nàng ta có cơ hội đi mật báo.
Vừa rồi hắn cũng không ý thức được điểm này, cho nên khi nói chuyện với Phó Thuyết, Bùi Miên Mạn không cho nàng ta lui, cho dù cách một cánh cửa, nhưng đã có lòng nghe lén, nàng ta khẳng định vẫn có thể nghe thấy.
Nếu bị nàng ta tiết lộ ra kế hoạch trước, vậy tất cả sẽ mất linh.
Chỉ có chờ Phó Thuyết an bài thỏa đáng xong, Bùi Miên Mạn xuất chinh trở thành kết cục đã định, sau đó mới thả nàng ta ra, khi đó cũng không sợ nàng ta tiết lộ tin tức nữa.
Nhưng thời gian dài như vậy phải làm thế nào để giữ nàng ta lại, chẳng lẽ thật sự phải đóng vai một hôn quân hoang dâm ư?
Bị hắn ôm, tim thị nữ đập thình thịch, ngay cả Tổ An cũng có thể nghe thấy thanh âm.
- Tiểu Thỏa, sao ngươi lại khẩn trương như vậy?
Tổ An bỗng nhiên lý giải vì sao nhiều người lại thích quyền thế đến vậy, loại thượng vị giả đùa giỡn người bên dưới này, tất cả tiết tấu đều nằm trong khống chế, đích xác rất thích.
- Ta không... Không khẩn trương.
Thị nữ vội vàng giải thích.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng đó của nàng ta, Tổ An thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, xem ra người thượng cổ vẫn rất thuần phác, ngay cả nữ gián điệp được huấn luyện tỉ mỉ cũng không giấu được tâm tư như vậy, nếu lại trải qua mấy trăm năm phát triển, những gián điệp vương triều phong kiến đời sau, không thể để hắn dễ dàng nhìn ra sơ hở như vậy được.
Lúc này thị nữ cũng dần dần khôi phục trấn định, nàng ta biết trong khoảng thời gian ngắn là không ra được, một khi đã như vậy, cứ thừa cơ hoàn thành nhiệm vụ của công tử.